Lí Vi Nhi đã từ trong bỏng tỉnh lại, cô suy yếu ngồi dựa vào lồng ngực Thẩm Lâm Bắc, cả khuôn mặt đều quấn băng gạc: "Mẹ....Là mày hại chết mẹ tao!"
"Mày đứa nhỏ này! Nói bậy cái gì đó?" Ba Lý nguyên bản quỳ gối bên người mẹ Lý khóc, nghe vậy đột nhiên nhảy ra chỉ trích Lí Vi Nhi.
Lại nói với Triều Lộc, ngữ khí ông lại trở nên cẩn thận: "Suối nhỏ, chú tin không phải con hại dì đúng không?"
Triều Lộc "Ừ" một tiếng "Không phải tôi"
"Ba! Ba sao lại.......!Khụ khụ khụ.....!sao lại nói giúp một người ngoài?!"
"Tôi thấy lão Lý bị nó mê hoặc rồi! Xem ra hết thảy đều là Tưởng Tiểu Khê làm"
"Đúng! Nó không ra thì không có việc gì, nó vừa ra một người lại một người liên tiếp xảy ra chuyện!"
"Tưởng Tiểu Khê sẽ không là quỷ đi!"
"Cái kia......Tìm được quỷ rồi chúng ta có phải sẽ được ra ngoài không?"
Thẩm Lâm Bắc tựa hồ muốn nói cái gì đó, Lí Vi Nhi bên người đột nhiên kéo cánh tay cậu.
"Mọi người, mọi người đừng có kích động" Ba Lý có ý đồ khuyên một chút, nhưng không ai thèm nghe ông.
Không khí trong đại sảnh tức khắc trở nên căng như dây cung lên nỏ* "Tưởng Tiểu Khê, mày còn gì muốn nói không?!"
*CV là "tiễn nỗ bạt trương"
Triều Lộc nhìn mọi người chung quanh, cô đột nhiên nghiêng nghiêng đầu "Cho nên?"
Mọi người "?"
Triều Lộc mười ngón tay giao nhau, xương cô tay bị cô niết đến phát ra tiếng "cạch cạch" "Mấy người muốn thế nào đây?"
Mọi người "........." Sao lại cảm thấy ngữ khí này có chút quen quen là như thế nào?
Ba Chân bỗng nhiên khinh thường "Hừ" một tiếng, ông tiến lên "Tao hôm nay sẽ thay ba mẹ đã chết của mày dạy dỗ mày cho tốt!"
Chân Tiểu Manh đứng phía sau Triều Lộc, thấy thế đột nhiên sắc mặt trắng bệch ra "Không cần......." Ngay sau đó, cô đột nhiên trợn to mắt, chỉ vì ba Chân còn chưa tới gần được Triều Lộc đã bị cô một chân đá trúng ngực!
"A——" ba Chân kêu ra tiếng một cách thảm thiết "Bùm bùm——" ngã vào ghế dựa, ngã đến mức không đứng dậy nổi.
Mọi người "!!!"
Triều Lộc quét nhìn mọi người với ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng như cũ "Mấy người, cùng nhau lên?"
Mọi người ".........."
Ba Chân là người có sức lức lớn như vậy, còn bị Triều Lộc đá như đá đậu hủ.
Những người còn lại, ai còn dám lên?
Trên mặt mọi người trong nhất thời lúc xanh lúc trắng, không dám ở trước mặt Triều Lộc lải nhải nữa.
Triều Lộc cũng không thèm để ý đến họ, cô đi về hướng cái đèn rơi.
Ba Lý sửng sốt, ý thức được Triều Lộc muốn làm cái gì, hốc mắt ông đỏ lên.
Hai người cùng nhau đem mẹ Lý đặt ở góc tưởng.
Triều Lộc tìm một cái khăn trải bàn che lên người mẹ Lý.
"Suối nhỏ, chú và dì cháu....!Chúng ta thật sự thích cháu" Ba Lý nức nở nói "Chúng ta cũng không biết vì sao, vừa thấy cháu liền cảm thấy rất có duyên, vốn muốn nhận cháu làm con gái nuôi, hiện tại....." Nhìn thi thể vợ, ba Lý rơi lệ.
Triều Lộc không hiểu cách an tủi người khác, chỉ có thể nói với ba Lý một tiếng "Cảm ơn"
Phía sau truyền đến tiếng "răng rắc" nho nhỏ, Triều Lộc quay đầu lại, thấy Thẩm Lâm Bắc không biết khi nào đã đến đậy.
Thấy Triều Lộc nhìn mình, thần sắc Thẩm Lâm Bắc có chút phức tạp "Tôi....!tới xem đnef"
"Đèn bị người cắt đứt" Triều Lộc nói thẳng.
"Cậu nói cái gì?"
Triều ộc đã sớm xem xét tại sao đèn treo lại đột nhiên rơi xuống, xác định mặt vỡ là bị người cắt đứt.
"Đèn được treo ở chỗ cao, lại có người có thể tính chuẩn thời gian, ở thời điểm tôi ra thần không biết quỷ không hai cắt đứt nó"
Thẩm Lâm Bắc đến mắt cũng không chớp nhìn cô chăm chú "Cậu muốn nói cái gì?"
Động tĩnh hai người bên này đơn nhiên cũng khiến cho người khác chú ý, mọi người sôi nổi nhìn qua.
Triều Lộc nhìn thẳng mọi người "Nói lại lần nữa, tôi không phải là quỷ.
Nhưng mà, quỷ nhất định là một trong mấy người các người"
Sắc mặt mọi người biến đổi lớn.
Ban đêm, khoang thuyền dành cho khách, Chân Tiểu Manh nằm trên giường của chính mình.
Mặc dù là ngủ mơ, cô cũng chau mày.
Giấc ngủ của cô càng ngày càng không an ổn, càng ngày càng không an ổn....!Đột nhiên, Chân Tiểu Manh la lên một tiếng bừng tỉnh.
Chân Tiểu Manh ngồi dậy, mở to mồm thở dốc.
Đột nhiên, cô chút ý dưới mặt đất ở mép giường có một bóng người.
Cô kinh nghi ngẩng đầu, lập tức đối diện với đôi mắt hung ác nham hiểu của ba Chân trên sô pha.
Ba Chân nới lỏng cà vạt, ông đứng lên, đi tới gần mép giường "Tỉnh? Chúng ta lại tâm sự thôi"
Thân mình nhỏ gầy của Chân Tiểu Manh run rẩy "Đừng! Đừng lại đây! Ông đừng lại đây! Ông là ba tôi!"
"A, ba kế mà thôi'
Chân Tiểu Manh ý đồ nhảy xuống giường chạy trốn, lại bị ba Chân bắt lấy như bắt một con gà.
"Đừng! Đừng! Mẹ! Mẹ cứu con——"
Cách căn phòng một cánh cửa, mẹ Chân đang ngồi nơi đó.
Đây là một gian phòng xép, có đủ hai cái phòng với một phòng khác nhỉ.
Phòng cách âm cũng không tốt, tiếng kêu thảm thiếu của Chân Tiểu Manh cũng từng đợt từng đợt truyền ra:
"Mẹ! Mẹ vì sao không cứu con?! Mẹ——"
Mẹ Chân cúi đầu, bịt chặt hai lỗ tai của mình.
"A——" trong phòng, Chân Tiểu Manh sợ hãi ngồi dậy, mở to mồm thở.
Không có người bắt cô, không có người ép cô, không có ba Chân cũng không có mẹ, một gian phòng yên tĩnh, chỉ có chút ánh trăng chiếu trên sàn nhà.
Thì ra là mơ.
Chân Tiểu Manh ngã ngửa xuống giường, áo ngủ bị mồ hôi thấm ướt thẫm.
Rốt cuộc ngủ cũng không được nữa,
Chân Tiểu Manh cắn cắn môi, cô bỗng nhiên bò dậy, lê dép chạy ra bên ngoài.
Nữa đêm hành lang yên tĩnh cực kỳ, chỉ có dép lê của Chân Tiểu Manh "lạch cạch lạch cạch" trên mặt đất.
Cô chạy cực kỳ nhanh, càng lúc càng nhanh....!Lại không ngờ, có một bàn tay to đột nhiên từ sau lưng bắt lấy bả vai cô, đột nhiên kéo cô về.
Chân Tiểu Manh kinh hãi quay đầu lại, lập tức dối diện thẳng khuôn mặt buồn nôn của ba Chân.
A—— ba Chân tát một cái lên mặt Chân Tiểu Manh, đem tiếng hét sợ hãi của cô che lại.
Nhìn Chân Tiểu Manh sợ hãi, ba Chân ác ý cười "A, tao nghĩ hôm nay tha cho mày, chính mày ngược lại lại chui đầu vào lưới" Khi nói chuyên, chân ông đá vang một cái phòng trống trên hành long, kéo Chân Tiểu Manh vào trong.
Biết bị kéo vào có ý nghĩ già, cả người Chân Tiểu Manh kinh sợ đến co lại! Không ——
Chính trong lúc tuyệt vọng, Chân Tiểu Manh đột nhiên thấy thân mình được buông lỏng.
Ngay sau đó, cô trơ mắt nhìn ba Chân như cái túi bị đá văng ra ngoài.
Chân Tiểu Manh vô lực ngã trên mặt đất, cô ngẩng đầu, thấy Triều Lộc giống như thiên thần đứng trước mình.
Trừng mắt giận dữ nhìn con ác ma kia "Cặn bã"
"Tao gϊếŧ mày" Ba Chân kêu lên như tiếng heo bị gϊếŧ.
Kết quả, còn chưa tới gần Triều Lộc, đã bị đá một cái bay ra; ông ta lại bò dậy, lại bị đá một cái; lại bò dậy, lại bị đá.
"Không, không! Tôi không dám nữa!" Ba Chân ôm đầu như cẩu "Tha, tha tôi!"
Triều Lộc một tay xách ba Chân lên, cô mặc một cái áo ngủ lông xù màu san hô, rõ ràng thoạt nhìn cô yếu ớt giống như một cơn gió thổi qua cũng có thể bị ngã, nhưng nắm tay lại so với thiết muốn cứng hơn.
"A! A! Tha, tha mạng ——"
Đây quả thực là đơn phương ẩu đả!
5 phút sau, ba Chân như chó chết nằm xoài trên mặt đất.
"Đi" Triều Lộc kéo Chân Tiểu Manh, nghênh ngang rời đi.
Chân Tiểu Manh tùy ý bị Triều Lộc kéo, ngơ ngác đi theo cô.
Cứ đi cứ đi, Chân Tiểu Manh nhịn không được quay đầu nhìn Triều Lộc.
Cô thậm chí so với Chân Tiểu Manh thấp hơn một ít, nhưng giờ phút này, Chân Tiểu Manh lại cảm thấy cô gái đứng cạnh mình vững chãi như một bức tường, cô kiên định đứng bên người mình, mới cảm thấy an toàn như vậy.
Triều Lộc trực tiếp đưa Chân Tiểu Manh về phòng mình.
Đây cũng là một gian phòng xép, nhưng mà chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách.
Chân Tiểu Manh vừa vào cửa liền thấy Kỳ Nghạch ngửa mặt nằm trên sô pha ở phòng khách.
"Anh ấy vẫn luôn như vậy sao?" Chân Tiểu Manh hỏi một câu.
"Ừ"
Triều Lộc mở cánh cửa của cái phòng duy nhất trong nhà, ý bảo Chân Tiểu Manh đi vào.
Chân Tiểu Manh do dự: "Suối nhỏ ——"
"Ngủ" Nói xong, cô quay người muốn đi.
"Chờ, chờ một chút!" Chân Tiểu Manh vội gọi cô lại.
Dùng sức nắm tay lại, Chân Tiểu Manh tự hồ hạ quyết tâm rất lớn "Thật ra, em có thể ngửi được mùi của quỷ"
"Cái gì?"
Cùng lúc đó, khoang thuyền trên hành lang.
"A—— sựt—— nha đầu thối!" Ba Chân giãy giụa ngồi dậy, nhìn thẳng cái gương trang tí trên tường thấy được khuôn mặt ông xanh xanh tím tím.
Ông hung hăng ngổ một ngụm nước bọt xuống đất "Mày chờ đấy cho tao!"
Đột nhiên, ông nhìn thấy trong gương lại có thêm một người, người đó mặc một cái vái đỏ dài đến mắt cá chân, đứng thẳng phía sau mình.
Nhưng phía sau ông là tường mà, sao lại có người?
Ba Chân đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng trong gương chính là một khuôn mắt quỷ,
Trong phòng Triều Lộc, Kỳ Ngạch vẫn lẳng lặng nằm ở sô pha như cũ.
Cái thảm trước sô pha, Triều Lộc cùng Chân Tiểu Manh ngồi đối diện nhau.
Chân Tiểu Manh ôm đầu gối, cúi đầu, nói nhỉ "Em cũng không biết chuyện này có từ khi nào, chính là có thể ngửi được cái...!mùi kia.
Bẩn thỉu, hôi thối, tanh tanh, còn có, có chút ghê tởm"
"Đây chắc là thiết lập của tổ tiết mục, Chân Tiểu Manh này có thể ngửi được mùi quỷ" Trong đầu Triều Lộc, hệ thống nói với cô.
Triều Lộc bất động thanh sắc nhìn Chân Tiểu Manh "Vì sao nói với tôi?"
Chân Tiểu Manh nâng cánh tay lên lộ ra một con mắt nhìn Triều Lộc, đôi mắt kia sáng lấp lánh "Ừm, chính là muốn nói với chị.
Chị đối tốt với em như vậy....."
Triều Lộc nghĩ nghĩ "Chi nên lúc trước đèn rơi xuống cậu mới muốn kéo tôi lại?" Lục ấy, Chân Tiểu Manh phản ứng thậm chí còn nhanh hơn Triều Lộc.
Chân Tiểu Manh gật đầu "Em ngửi được cái mùi tanh tanh kia"
Cho nên Chân Tiểu Manh mới luôn nói trên thuyền có quỷ.
Mọi người đều cảm thấy thần kinh cô có vấn đề, lại không biết, cô mới là người rõ ràng nhất chuyện gì đã xảy ra.
Triều Lộc bỗng chỉ chỉ Kỳ Ngạch trên sô pha "Anh ất có phải không?"
Chân Tiểu Manh lắc đầu.
"Được rồi, tôi biết rồi" Triều Lộc đứng lên "Đi ngủ đi"
"Hả?" Chân Tiểu Manh mở to miệng "Cứ như vậy?
"Vậy thì làm gì?" Triều Lộc ngáp một cái "Ngủ"
"Vâng"
Chân Tiểu Manh thật sự ngoan ngoãn đi ngủ, đây là giấc ngủ an ổn nhất của cô sau khi lên thuyền
Sáng sớm hôm sau, Chân Tiểu Manh và Triều Lộc cùng nhau rời phòng hai người đến nhà ăn ăn sáng.
Phòng Triều Lộc cách những người khác rất xa, một đường đi này, cả hành lang đều an an tĩnh tĩnh.
Đột nhiên, một cánh cửa trên tường không có dấu hiệu mở ra, ba Chân lao tới, giơ tay bắt lấy Chân Tiểu Manh!
Chân Tiểu Manh "A——"
Triều Lộc đẩy Chân Tiểu Manh ra sau, chính mình tiếp đón ba Chân.
Cái tay ba Chân vốn định bắt Chân Tiểu Manh bỗng chuyển hướng, bắt lấy cánh tay Triều Lộc.
Triều Lộc "!"
Sức lực ba Chân so với tối qua lớn gấp trăm lần, Triều Lộc không phòng bị, nháy mắt bị ông ta kéo vào phòng.