Lão Công Là Tiểu Chim Cánh Cụt


Triều Lộc và Cố Thượng Nghiêu một trước một sau đột nhập vào cửa sổ, bọn họ từ trong tay người đàn ông cứu cô bé kia ra.
Bé gái kia.....Nhìn chằm chằm mặt cô bé, Triều Lộc có chút hoảng hốt.
"Dì thủ lĩnh!" Cô bé lon ton chạy tới, ôm chặt đùi Cố Thượng Nghiêu, khóc nức nở.
Triều Lộc lắc đầu cười cười, thay đổi một kỳ tiết mục, cô bé này đã sớm không phải Tiền Lả Lướt rồi.

Ánh mắt cô từ trên người bé gái dời đi, đá đá người đàn ông dưới chân tẩn cho một trân, trong miệng lại hỏi Kỳ Ngạch "Hai người biết nhau?"
Cố Thượng Nghiêu một tay bế bé gái lên "Không phải nói anh còn có việc sao" Cho lên lúc trước hắn mới không cùng nhóm nữ nhân đi.

Chẳng qua, hắn không nghĩ tới Triều Lộc sẽ không màng nguy hiểm nhảy xuống xe........Nghĩ đến đây, ý cười trên miệng Cố Thượng Nghiêu càng tăng, nhưng đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Đúng lúc này, trên trần nhà bỗng nhiên  "bùm bùm" một tiếng vang lớn, thùng nhà thủng một lỗ!
Ngay sau đó, một nữ nhân mặc áo xanh lục, quần da đen treo ngược người, mở miệng liền nói với Cố Thượng Nghiêu "Thủ lĩnh, cô sao lại cười đến xuân tâm nhộn nhạo thế?"
Cố Thượng Nghiêu "........."
Nữ nhân này tên là A Thanh, lúc trước nhận mệnh lệnh của Cố Thượng Nghiêu, mai phục nơi này để tiếp ứng.
A Thanh vững vàng tiếp một gối xuống đất, ngẩng đầu lại phát hiện phát hiện Triều Lộc đến mắt cũng không chớp nhìn mình chằm chằm.
A Thanh "Sao, chưa từng thấy qua mỹ nữ à?"
Tầm mắt Triều Lộc lúc này mới từ trên mặt cô dời đi.
A Thanh lại vỗ vỗ tay đi đến trước mặt Triều Lộc, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô "Thủ lình chính là vì cô mà tự chuộc lấy phiền phức?"
"A Thanh" Giọng nói Cố Thượng Nghiêu lộ ra không vui.
Trong lòng Triều Lộc nói tự nói: CÔ gái này ở kì một từng đống tùy tùng Tiểu Lệ của Văn Thù Nhi, cô cũng không phải là Tiểu Lệ, mình đừng có ôm thành kiến với cô ấy.
Cứ như vậy xây dựng tâm lí tốt, Triều Lộc mới gật đầu với A Thanh "Cảm ơn các cô"
A Thanh lập tức cảm thấy một dấm đấm vào bông, cảm giác càng nghẹn khuất!
Một bên kia, Cố Thượng nghiêu đã ôm bé gái đi đến bên người Triều Lộc, ôn thanh nói với cô "Chúng ta đi".
"Ừm"
Hai người phối hợp ăn ý, quanh thân phảng phất như tự hình thành một kết giới, cùng với mấy người khác ngăn cách một vạch tường.
A Thanh "......." Rõ ràng tôi mới là tâm phúc của thủ lĩnh!
"Dì thủ lĩnh, chúng ta đi đâu vậy?" Bé gái tên Tiểu Nhất, cô bé mút đầu ngón tay bỗng nhiên thiên chân mở miệng.
"Cô bé vì sao lại gọi anh là dì?" Triều Lộc thuận miệng hỏi.

Vừa rồi cô đã chú ý tới xung hô của cô bé với Cố Thượng Nghiêu.

A Thanh trợn trắng mắt "Không gọi dì chẳng lẽ gọi thúc thúc?"
Triều Lộc nhìn về phía Cố Thượng Nghiêu "Nhưng anh ấy đúng thật......" là thúc thúc.
Bước chân Cố Thượng Nghiêu cũng cứng đờ.
A Thanh "Mọi người đều là nữ nhân, sao cô lại dong dài như  thế!"
Triều Lộc khó khi trì độn "Cái gì mà.......Mọi người đều là nữ nhân?"
Kiên nhẫn của A Thanh hiển nhiên đã đến đỉnh điểm "Tôi là nữ nhân, cô là nữ nhân, thủ lĩnh cũng là nữ nhân! Cái này nghĩa là mọi, người, đều, là, nữ, nhân! HIểu?"
Cố Thượng Nghiêu "........."
Triều Lộc "???"
Làn đạn phòng phát sóng bên ngoài:
【???????????????????????????????????????】
【A Thanh tiểu tỷ tỷ, mic đưa cho chị! Mong chị nhiều lời một chút!!!!】
【Kỳ Ngạch này là phụ nữ?】
【a a a không có khả năng tôi còn muốn giơ cao biểu ngữ"Lối rẽ" cp đại kỳ mà!】
【Mấy chị em lầu trên, không phải tôi đả kích các bạn, dựa vào cái niệt tính của tổ tiết mục, không phải không có khả năng này đâu 】
【Tổ tiết mục, lăn ra đây bị đánh】
【Tổ tiết mục chó chết! Tôi đưa mấy tiền, mấy người cho tôi xem cái này à?! 】
.......
Lấy thân phận của Kỳ Ngạch bắt đầu, cư dân mạng mắng mắng, khẩu phong cũng  tự nhiên chuyển hướng về phía tổ tiết mục không phải người.

Vì thế, tổ tiết mục lại nghênh đón một thảo phạt tinh phong huyết vũ mới, tổng đạo diễn Mã Tường là người đứng mũi chịu sào.
Mã Tương "???"
Tôi vô tội, lần này tôi thật sự không, làm, cái, gì, cả!
Kỳ Ngạch không phải là một cái pháo hôi NPC sao? Như thế nào lại chạy ra tự thêm diễn cho mình? Bộ kỹ thuật mấy anh chết ở đâu!!!!!!
Lại lần nữa trở lại màn ảnh 《 thế giới phu thê 》của chúng ta.
Trời đã vê khuya, trên con đường núi gập ghềnh lại tối mịt, một chiếc xe vận tải nhỏ đang lúc lắc chạy.
A Thanh trên ghế lái đeo tai nghe, cà lơ phất phơ lái xe, cô ấy hoàn toàn không biết phía sau xe đã tiễn nỗ bạt trương.
Trên đỉnh thùng xe có một cái đèn nhỏ, Triều Lộc và Cố Thượng Nghiêu ngồi đối diện nha, ở giữa có một cô bé đang nằm, phơi cái bụng ngủ rồi.
Từ lúc lên xe đến giờ, Triều Lộc vẫn luôn nhìn chằm chằm Cố Thượng Nghiêu, nhìn đến mức trong lòng hắn cũng không khỏi rùng mình.


Lòng hắn nói phải nói trực tiếp với cô!
Lại vào lúc này, ánh mắt Triều Lộc chuyển động, ánh mắt bỗng nhiên có biến hóa.

Chỉ thấy tầm mắt cô hạ xuống, hạ xuống, lại hạ xuống........rơi xuống ngực Cố Thượng Nghiêu.
Cô còn hoang mang nghiêng đầu về một bên "hả?"
Ý thức được cô đang nghĩ cái gì, Cố Thượng Nghiêu nháy mát lấy tay ôm ngực "Em đang nhìn nơi nào?"
Triều Lộc "....."
Hắn mặc một cái áo choàng vải lanh rộng thùng thình, thật sự là không nhìn ra được cái gì.
"Ồ" Cô uể oải ngồi về.
Cố Thượng Nghiêu cũng không đành lòng, nghĩ thầm nên nói với cô cái gì đó, rồi lại băn khoăn phòng phát sóng trực tiếp ở khắp mọi nơi.  Cuối cùng, hắn đành phải căng da đầu nói "Khi nào về sẽ giải thích với em"
Triều Lộc nhìn hắn một cái chớp mắt, an tĩnh nhắm mắt lại.
Cố Thượng Nghiêu "?"
Cố ý gì? Cô ấy có phải tức giận rồi không? Lục Kỳ ——
Xuất thân là động vật xã hôi, Lục nghiên cứu viên nửa đêm bị lão bản bắt tăng ca, thanh âm tránh không được có chút táo bạo "Tôi là nghiên cứu viên của cậu! Không phải cố vấn tình yêu của cậu a a a!!!"
Trời tờ mờ sáng, xe vận tải nhỏ rốt cuộc cũng dừng lại.
Trước mắt là một núi non hùng vĩ, trên núi hình thành một cái động tự nhiên có thể vừa một người đi qua.

Bên ngoài động được dựng một cái rào chắn thiết, thoạt nhìn lành lạnh không thể xâm phạm.
Đã sớm có người mở rào chắn ra đón.
"Thủ lĩnh!"
"Thủ lĩnh ngài về rồi!"
"Thật tốt quá!"
Mười mất nữ nhân dốc toàn bộ lực lượng, lập tức vây quanh Cố Thượng Nghiêu!
Cố Thượng Nghiêu "......."
Hắn nhanh chóng thoát khỏi đám nữ nhân, một bước đi đến bên cạnh Triều Lộc, nói với bọn họ "ĐI vào rồi nói"
Lại thấp giọng giải thích với Triều Lộc "Em đừng hiểu lầm"
Mấy nữ nhân này đều là những người ban ngày xuất hiện ở thẩm phán đình, Triều Lộc trong lòng cũng rất cảm kích các cô ấy, nghe thấy Cố Thượng Nghiêu nói, cô theo bản năng hoang mang "Em sao phải hiểu lầm?"

Cố Thượng Nghiêu "......."
Các nữ nhân rít rít nghênh đón thủ lĩnh của mình vào động.
Đi qua sơn động, trước mắt đột nhiên sáng rực, thì ra sau núi lại có một cái vùng đất khác!
Nơi này là một vùng đất bằng phẳng thoáng đãng, trên mặt đất có những ngôi nhà trệt lùn lùn, có đồng ruộng xanh mát.
Lại đi vào trong nữa thì có thể thấy các nữ nhân tốp năm tốp ba tụ lại một chỗ, hoặc là đeo giỏ tre, hoặc là khiêng quốc, vừa nói vừa cười.

Ven đường dưới bóng câu thậm chí còn có tiểu thương đẩy một xe gỗ nhỏ, lúc này đang bán bánh bao, màn thầu, cháo và một số loại khác.
Một nữ nhân trung niên cầm một bó cải thìa đi đến trước quán ăn sáng "Lão bản, tôi muốn hai cái bánh bao"
"Được"
Lão bản nhận lấy cải thìa, lấy hai cái bánh bao cho bà ấy.
Nữ nhân trung niên lại đi đến một hàng bán thịt, lấy ra một cây vải "Lão bản, đổi cho tôi hai lạng thịt"
"Được được"
Nơi này nhìn qua giống như một thôn xóm nhỏ.
Một nơi chỉ thuộc về nữ nhân.
Một đường đi tới, Triều Lộc nhìn thấy đề là nữ nhân.

Mà từ trong miệng các nữ nhân đó, Triều Lộc biết nữ nhân ở nơi này đều là không thể sinh sống với xã hội bên ngoài, hoặc là trốn thoát, hoặc là được thủ lĩnh và các tỷ muội cứu ra.
Nữ nhân sinh hoạt nơi này đều là tự cung tự cấp, mỗi người bình đẳng, không bao giờ phải xem sắc mặt nam nhân, ăn bữa nay lo bữa mai.

Nơi này đối với nữ nhân có thể nói là thế ngoại đào nguyên, mà cái đào nguyên này tất cả đều là do thủ lĩnh một tay thành lập lên.

Cũng khó trách mọi người tôn trọng anh ....à, cô ấy?
Một đường đi tới, mỗi nữ nhân đều sẽ tiến lên chào hỏi thủ lĩnh, tranh nhau muốn đưa đồ tốt nhất vào tay cô.
Đáng tiếc, thủ lĩnh không nhận quà.

Nhưng, hắn nhận hoa.
Như thế làm Triều Lộc chứng kiến một hồi náo nhiệt tặng hoa.
Đáng tiếc nào nhiệt chỉ xem được trong chốc lát, đối tượng được tặng lại thành chính cô.
Toàn bộ hoa trong ngực Cố Thượng Nghiêu đều được chuyển vào tay Triều Lộc.
"Mừng tân gia của em"
Ánh mặt trời từ phía sau chiếu vào, làm cho cả người hắn trở nên càng cao lớn, khỏe mạnh.

Khuôn mặt hắn bị mấy bông hoa che lại một nửa làm cho gương mặt vốn thường thường vô kỳ giờ phút này lại trở nên anh tuấn động lòng người.
Triều Lộc bị mùi hoa huân đến choáng váng, lại hoảng hốt nhớ ra: Thói quen tặng hoa này thật ra làm cho cô cảm thấy có chút quen thuộc.

Thủ lĩnh trăm công ngàn việc, rất nhanh đã có một đám nữ nhân nhìn vô cùng giỏi giang hộ tống hắn đi.
Một nữ nhân tên là Tiểu Ngọc mang Triều Lộc đi đến nơi ở.
Tiểu Ngọc có hai bím tóc xõa sang hai bên vai, cười rộ lên hiện ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào.

Bên người Tiểu Ngọc còn mang theo một bé gái tầm bảy tám tuổi, tên là  Tiểu Viên.

Tiểu Viên là em gái ruột Tiểu Ngọc, luôn ríu rít ríu rít nói không ngừng.

Cô đưa tiểu nhất nhất lãnh, hai bé gái nhảy nhót đi ra xa.
Tiểu Ngọc nói nơi tụ cư sẽ phân cho mỗi nữ nhân khi vào nơi này một gian phòng và một ít đồ ăn, còn sinh hoạt sau này phải tự nhờ vào chính mình.
Chỗ ở Triều Lộc là tứ hợp viện, các phòng trong viên đều đã có người ở, chỉ còn lại một gian phòng trống.
Mà lúc này, của gian phòng kia mở ra, A Thanh chính đại liệt liệt dựa vào cửa, trong tay kẹp một điếu thuốc là dành cho nữ, hít mây nhả khói.
Bên cạnh cô ấy, một nhóm nữ nhân nhìn giống như côn đồ không có ý tốt nhìn Triều Lộc.
Nơi này là thế ngoại đào viên không phải giả, nhưng xem ra, nơi có người thì sẽ có giang hồ.
"A Thanh, cô làm cái gì vậy?" Tiểu Ngọc tiến lên nói.
A Thanh nói với một tên côn đồ "Dẫn cô ta đi"
"Buông tôi ra! Các ngươi muốn làm gì? A Thanh cô không thể bắt nạt người! Ưm——" Giọng nói Tiểu Ngọc rất nhanh đã không còn nghe thấy nữa.
A Thanh đắc ý cười với Triều Lộc "Thế nào, sợ rồi sao?"
Triều Lộc xoay xoay cổ tay "Mấy cô cùng lên đi"
Mọi người "?"
15 phút sau, Triều Lộc để nhóm người này biết thế nào mới là đại tỷ chân chính.
"Cô, cô chờ đấy cho tôi!" A Thanh mang theo nhóm tiểu lâu la không cam lòng chạy.
Triều Lộc lúc này mới đi vào phòng.
Cô ở trong phòng sửa sang đồ vật khoảng 20 phút, đang muốn ngồi dậy, phía sau lại đột nhiên có một bàn tay duỗi ra, đặt ở trên vai cô!
Triều Lộc còn chưa kịp quang ngã người kia thì đã nghe người nọ thấp thấp cười nói"
"Là anh.

Mang em đi nơi này"
Mà lúc tới nơi đó, Cố Thượng Nghiêu giơ tay liền bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Triều Lộc "???"
——————————————————
Lười quáaa~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận