Lão Công Thao Nhẹ Nhàng Thôi

Trong phòng bệnh khắc chế ý niệm muốn làm bừa với Kiều Tâm, liên tiếp mấy buổi tối Cố Thành An đều dùng nước lạnh với ngủ ở sô pha để vượt qua ý niệm này.

Mang theo mấy thứ từ bên ngoài trở về phòng bệnh, Cố Thành An nhìn thoáng qua Kiều Tâm đang nằm trên giường bệnh, nhịn không được tiến lên cười. "Em thế nào đã thu thập đồ đạc? Muốn ngày mai trở về sao?"

Kiều Tâm ngồi ở mép giường, nhìn Cố Thành An một chút, "Hôm nay có thể xuất viện không?"

"Thân thể em còn chưa tốt, đợi thai nhi ổn định đã."

"Nhưng em muốn trở về a, nơi này một chút cũng không tốt, em muốn về nhà, ở nhà sẽ tốt hơn. Em còn muốn đến trường học, thời gian trước là chào đón tân sinh viên, hiện tại cần chuẩn bị chính thức lên lớp."

"Em còn muốn đến trường?"

Kiều Tâm chau mày, "Anh có ý tứ gì?"

"Anh không phải ý tứ kia, thế nhưng em phải chăm sóc thân thể mình thật tốt, hơn nữa ở bên trong trường học..." Cố Thành An nhìn Kiều Tâm, sợ Kiều Tâm hiểu lầm ý của mình.


Kiều Tâm dựa vào tường, nhìn Cố Thành An, cả người khó hiểu, "Em muốn đến trường, anh không cho em đi sao? Em đến trường có cái gì không được? Em căn bản vẫn là sinh viên, chẳng lẽ anh muốn em giống như người khác ở nhà sinh con cho anh? Em với phụ nữ có gì khác nhau?"

"Tâm can, anh thật sự không có ý này, anh chỉ là.... Chỉ là muốn thân thể em tốt hơn một chút, bằng không sao em có thể đến trường học."

"Thế nhưng lời anh vừa nói chính là ý tứ kia, em... Em không muốn ở nhà chờ sinh con, em thật sự không muốn."

"Tiểu tâm can, ý của em anh cũng biết rõ, anh sẽ cho em đọc sách, cũng sẽ cho em đến trường, ở trong trường học cho đến khi tốt nghiệp. Bất quá cũng may hiện tại em là sinh viên năm bốn, nên các khóa học sẽ không nhiều." Cố Thành An nhìn Kiều Tâm, "Vậy về nhà nghỉ ngơi hai ngày, đợi đến khi qua lễ khai giảng, chính thức trở lại trường, nhưng không thể ở lại ký túc xá trường."

Lời này rốt cuộc cũng khiến trong lòng Kiều Tâm thoải mái, nhìn chằm chằm Cố Thành An,  "Được, chúng ta cùng nhau trở về, anh nhớ kĩ lời anh vừa nói."

"Anh lừa em làm gì, ngoan, đừng nháo, chúng ta hiện tại trở về nghỉ ngơi, em cái gì cũng đừng nghĩ."

"Em đừng nghĩ cái gì, anh cứ như đại hôi lang vậy."

Cố Thành An nhịn không được cười, đi đến trước mặt Kiều Tâm, giơ tay sờ mặt cậu, "Tiểu tâm can, em đừng lúc nào ở cùng anh cũng tùy hứng như vậy được không?"

Nghe vậy Kiều Tâm nghiêng đầu, mặt đầy ý cười nhìn hắn, "Hiện tại.... Nơi này không có người, không bằng ~~~"

Cố Thành An cúi đầu hôn miệng Kiều Tâm, đầu lưỡi tiến thẳng về phía trước xông vào, Kiều Tâm nức nở một tiếng, hai mắt liền nhắm lại, một bộ dáng hưởng thụ an tâm.

Kiều Tâm nức nở một tiếng, chịu không được kích thích như vậy, cả người mềm nhũn trực tiếp ngã về phía sau, theo bản năng giữ chặt quần áo Cố Thành An, cả hai cùng gục ở trên giường.

Hai người nguyên bản chính là tình đầu ý hợp, hơn nữa còn ở chung với nhau lâu như vậy, mỗi ngày đều là củi khô lửa bốc. Trong khoảng thời gian này cũng không làm nhiều, Cố Thành An đã áp chế dục vọng rất lâu rồi.

Thế nhưng hiện tại Cố Thành An nửa điểm cũng không nhịn được, nhất là nghĩ tới trong khoảng thời gian này Kiều Tâm có vấn đề. Hiện tại cậu so với trước kia mẫn cảm hơn rất nhiều, vô thức phát ra tiếng rên rỉ.

Loại vô thức này chính là điểm câu dẫn trí mạng nhất.


Cố Thành An ngồi bên cạnh, nhìn khóe miệng Kiều Tâm tràn ra mật nước, khiến phía dưới hắn nóng lên, côn th*t phía dưới đã ngăn trên bụng Kiều Tâm.

Kiều Tâm mở to mắt, "Không, không cần.... Cố Thành An..... Anh, anh đừng như vậy, nơi này là phòng bệnh...."

"Anh đã khóa cửa, tiểu tâm can, anh thật sự nhớ em muốn chết."

"Không, không cần.... Nơi này là phòng bệnh, em, chúng ta sẽ bị nhìn thấy.... Bệnh viện, bên trong bệnh viện.... Sẽ rất xấu hổ...."

Tay Cố Thành An từ phía dưới chui vào quần áo, rất may mắn vừa rồi chính mình đã đem cửa khóa lại. Thế nhưng cũng rất tiếc vì vừa rồi Kiều Tâm đã thay quần áo bệnh nhân.

Kiều Tâm cảm thấy đầu v* của mình đang bị niết, bị đùa bỡn. Hô hấp Kiều Tâm cứng lại, rên rỉ một tiếng thật dài. Cố Thành An rốt cuộc cũng không nhịn được, trực tiếp kéo quần cậu xuống.

Bắt lấy được tiểu côn th*t phấn nộn, Kiều Tâm khó nhịn rên rỉ vặn vẹo mông. Cố Thành An xoa côn th*t cậu, ngón tay đùa nghịch lỗ nhỏ.

"A, đừng, đừng lộng... Em, em chịu không nổi..."

"Tiểu tâm can, rất thoải mái đúng không? Còn có...."


"Anh ~~~~ a, đừng, đừng a.... Em, em, em chịu không nổi, anh... Anh đừng như vậy.... Ân a~ đừng, đừng như vậy ~ ông xã a~"

"Ân a.... Ngô...."

Cố Thành An lo lắng bụng của Kiều Tâm, để cho cậu ngồi trên người mình. Kiều Tâm ngồi trên người Cố Thành An, xấu hổ mở to mắt, không biết làm sao nhìn nhìn xung quanh, hơn nữa dưới thân còn có thứ như lửa nóng ngăn lại.

Thấy thế Kiều Tâm thò tay chống hai bên Cố Thành An, Cố Thành An chế trụ eo Kiều Tâm, hướng lên trên một chút, trực tiếp cắm vào kẽ mông Kiều Tâm.

Cả người Kiều Tâm căng thẳng, cũng không dám mở miệng nói chuyện lung tung.

Cố Thành An kéo Kiều Tâm tựa vào người mình, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng mở miệng, "Tiểu tâm can, Anh....anh thật.... Nhịn không được, em cố kiên nhẫn một chút."

Lời nói vừa dứt, trực tiếp cắm sâu vào.

Kiều Tâm thét lớn một tiếng, vòng eo mềm nhũn, "Ân a~~~"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận