Edit: Lyn
LƯU Ý: CHỈ ĐĂNG TẢI TẠI WATTPAD iLynh2
Lúc Diệp Thiểm Thiểm biết được tin Cung Việt xảy ra tai nạn xe cộ là đang ở sâu trong núi đóng phim.
Tháng sáu tháng bảy thời tiết đã bắt đầu nóng lên, tuy trong rừng không nóng đến bứt rứt nhưng chính là quá nhiều muỗi.
Song trong phim trường không có ai oán giận, đạo diễn bộ phim này nổi tiếng số một số hai trong nước, nam nữ chính cũng là ảnh đế ảnh hậu nổi tiếng nhiều năm, ai cũng biết chỉ cần không xảy ra sơ sót thì bộ phim này khẳng định sẽ nổi.
Thời điểm này tất nhiên ai cũng muốn chịu khổ một chút mà kiên trì ở lại đoàn phim.
Trong một góc không ai chú ý tới, Diệp Thiểm Thiểm bắt chéo đôi chân dài nhàn nhã ngồi trên ghế nhựa màu xanh nhạt.
Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, phần da lộ ra trên cánh tay rất trắng, chính là loại làm cho vô số nữ diễn đố kỵ vì phơi nắng cỡ nào cũng không đen.
Muỗi vẫn kêu "ong ong" xung quanh, bay tới bay lui nhưng đều lơ cậu đi, không có con muỗi nào cắn cậu một ngụm.
Sau khi quan sát xong quá trình đám kiến tìm thức ăn, Diệp Thiểm Thiểm cảm thấy hài lòng mà ngồi ngay ngắn lại, từ trong túi lấy chai nước suối ra, chọc ống hút vào rồi chậm rì rì uống.
Hứng thú nhìn cách đó không xa nam nữ chính bị các thiết bị thay nhau vây quanh.
Đặc biệt là nam chính, sau gáy có một con muỗi thật lớn đang hút máu nhưng vẫn cười đầy ôn nhu, cảm xúc no đủ mà niệm lời kịch, có thể thấy được cực kì chuyên nghiệp.
Làm nam số 5 của bộ phim này, suất diễn của Diệp Thiểm Thiểm rất ít, bình thường đều ở trạng thái nhàn rỗi đến phát sợ.
Nhàm chán dùng mũi chân đá đá lá rụng đầy đất lại cảm thấy hành động này quá ngây thơ, cậu lặng lẽ nhìn xung quanh, phát hiện không có người chú ý tới mình nên nhanh chóng gom đống lá trở về, giả vờ như chưa có gì xảy ra.
Nhưng mà thật sự rất nhàm chán, lại không có mạng, tất cả trò chơi trong di động cậu đều chơi qua một lần, Diệp Thiểm Thiểm đành phải lấy kịch bản che lại mặt mình, ngả người ra sau ghế chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần, tự hỏi về ý nghĩa nhân sinh.
"Diệp thiếu, buồn chán hả?" Tiểu trợ lý Lâm Hạ Thiên ngồi bên cạnh, rất thuần thục lấy trong túi ra một cây kẹo que đưa cho Diệp Thiểm Thiểm, " quản gia Hawke mới vừa nghiên cứu ra loại kẹo mới, nghe nói là mùi bắp nướng." Giọng điệu giống hệt nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ trên TV.
"Bắp nướng?" Diệp Thiểm Thiểm lấy kịch bản trên mặt xuống, lập tức ngồi thẳng, đôi mắt vì cười mà cong lên một cách xinh đẹp.
Giá trị nhan sắc làm cho Lâm Hạ Thiên nhìn quen cũng phải ngây người trong chốc lát, líu lưỡi nói, "Ân, quản gia nói phải nhớ ghi lại cảm nhận của anh sau khi ăn thử để chú ấy điều chỉnh hương vị."
Khó khăn đem lời nói hết, hắn lập tức đem tầm mắt từ trên mặt Diệp Thiểm Thiểm dời đi, ở trong lòng mặc niệm "Sắc bất dị không - không bất dị sắc".
Luôn cảm thấy cứ như vậy, chính mình cũng muốn xuất gia luôn.
Diệp Thiểm Thiểm không có chú ý tới biểu tình của Lâm Hạ Thiên, "Bắp nướng, bắp nướng mùi vị thế nào? Sao không lấy ra sớm hơn hở?" Vừa nhắc vừa duỗi tay lấy kẹo, sau khi lột vỏ kẹo ra thì trực tiếp nhét vào trong miệng.
Mùi bắp tràn ngập trong khoang miệng, cậu hạnh phúc đến híp mắt lại.
Lâm Hạ Thiên cười 'hắc hắc' hai tiếng, cảm thấy Diệp Thiểm Thiểm thực dễ hầu hạ, không có gì mà kẹo que không giải quyết được, nếu có vậy thì hai cây kẹo que.
"Đại thiếu gia, một ngày chỉ có thể cho anh một cây kẹo, số lượng cung cấp có hạn.
Nếu như bị phát hiện cho nhiều hơn, không chỉ có anh bị phê bình mà em cũng bị phê bình đến thảm."
Nhắc tới chuyện này, hắn cũng thấy rất kì quái, đại thiếu gia nhà mình rõ ràng bao dưỡng một tiểu tình nhân xinh đẹp như hoa, nhưng lại hạn chế số lượng kẹo mỗi ngày – không phải là đang đem tình nhân nuôi như con mình ư?
Cực kì quý trọng mà liếm liếm kẹo que, giọng điệu Diệp Thiểm Thiểm có chút bi thương, " Anh phải từ từ ăn mới được, nếu một hơi ăn hết thì hôm nay sẽ không thể ăn nữa.
Không thể vì sảng khoái nhất thời mà hối hận cả ngày." Đây thật là một việc khiến người ta khổ sở mà.
Có điều cậu nhớ tới khuôn mặt vô cảm của Cung Việt thì yên lặng mà đem bi thương nuốt vào trong lòng – ân, kiếm ăn dưới trướng của Cung đại thiếu mà có thể có một cây kẹo que ăn đã không tồi.
Mình quả nhiên là cao thủ trong việc tự an ủi bản thân!
Trong lúc cậu muốn nằm trở lại, đột nhiên nghe thấy hai âm thanh có chút xa lạ bởi vì trong cuộc đối thoại có nhắc tới tên mình nên vô tình bị cậu để ý.
Một âm thanh sắc nhọn đang nói, " Diệp Thiểm Thiểm kia không biết có động qua dao kéo không, có điều nghe nói xuất đạo cũng rất lâu rồi mà vẫn là diễn viên tuyến mười tám, không lưu lượng không đề tài không nhân vật, cũng không biết tiền dao kéo có thể kiếm trở về hay không."
Diệp Thiểm Thiểm nhìn thoáng qua hướng âm thanh truyền tới, phát hiện ra là hai trợ lý của nam chính với nữ chính ghé vào cùng nhau bát quái, không biết thế nào liền nói đến 'diễn viên nhỏ tuyến mười tám' cậu đây, hiển nhiên không chỉ có cậu nhàn đến hoảng.
Diệp Thiểm Thiểm đang lo nhàm chán vì thế hứng thú bừng bừng mà nghe tiếp, loại cảm giác này thật mới lạ!
"Mặc kệ có chỉnh hay không nhưng hắn lớn lên đẹp như vậy sao lại không đi ôm đùi vàng? Trước kia Từ Thiên được mấy tên phóng viên giải trí đưa tin thành 'hoa mỹ nam', tôi xem nha, tuy rằng đều động dao kéo nhưng bất luận là giá trị nhan sắc hay dáng người, Từ Thiên so ra đều không thua kém Diệp Thiểm Thiểm không phải sao.
Chỉ dựa vào mặt mà Từ Thiên tìm được lão tổng của Giai Thái làm chỗ dựa, ăn sung mặc sướng, tài nguyên một đống."
Diệp Thiểm Thiểm liếm liếm kẹo que, nhớ tới kim chủ của mình, ừm, đẹp trai chân dài, tuy rằng không thích nói cũng không thích cười, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì mình vẫn kiếm ăn được.
" Cho nên uổng cho Diệp Thiểm Thiểm có một gương mặt đẹp, lớn lên đẹp như vậy mà không biết lợi dụng.
Tôi nghĩ hoặc là đồ ngốc, không có đầu óc suy nghĩ hoặc là muốn vươn lên nhưng không có biện pháp, thật là đáng tiếc." Nói qua nói lại như có vài phần muốn giúp Diệp Thiểm Thiểm lên kế hoạch thành danh sau này.
"Đúng đó đúng đó, cậu xem..."
Phát hiện đề tài kế tiếp không biết kéo tới nơi nào, Diệp Thiểm Thiểm thu hồi lực chú ý, không có nghe tiếp.
Cậu giơ tay sờ sờ mặt chính mình, lâm vào trầm tư, gặp qua ai cũng nói cậu lớn lên đẹp, cực kì đẹp, vậy vì sao kim chủ của cậu thời gian liếc mắt nhìn cậu nhiều một chút cũng không có? Cho nên kết luận vừa rồi chắc chỉ nói tới người bình thường đi? Còn đối với người không bình thường như Cung Việt chắc là không thích hợp rồi.
Suy nghĩ một chút Diệp Thiểm Thiểm móc di động ra mang tai nghe bắt đầu học, đây là chương trình học kim chủ nhà cậu bố trí, lúc về còn phải làm bài thi, một môn học không đạt tiêu chuẩn thì lập tức trừ một tháng kẹo que.
Quả thực là chọc đúng tử huyệt của cậu.
Vừa nghe giảng bài, Diệp Thiểm Thiểm vừa nghĩ, cứ có cảm giác mình đang chơi trò nuôi dưỡng, chẳng qua mình là đối tượng được nuôi mà thôi.
Tai nghe cách âm rất tốt, các loại tạp âm trong phim trường, bao gồm tiếng ve kêu vang trời trong rừng đều không nghe thấy.
Từ trước đến nay Diệp Thiểm Thiểm nghe giảng bài đều rất chuyên chú cho nên lúc màn hình di động bất ngờ rung lên làm cậu giật cả mình.
Vội cầm chặt điện thoại, Diệp Thiểm Thiểm vừa nhìn lên đã phát hiện Lâm Hạ Thiên đang lắc mạnh tay cậu, " Nếu cậu không có gì quan trọng...." mới vừa tháo tai nghe xuống, đã bị âm thanh 'oanh....oanh' làm đau màng nhĩ.
Diệp Thiểm Thiểm vội vàng đeo tai nghe lại, ấn tậm dừng video, hỏi Lâm Hạ Thiên, "Đây là làm sao vậy?"
Không phải chỉ mới nhìn video một chút sao, sao cả thế giới đều thay đổi cả rồi?
Nhìn theo hướng ngón tay của đối phương, Diệp Thiểm Thiểm bị ánh mặt trời chói nheo mắt lại.
Thị lực của cậu rất tốt, nhìn thấy rõ ràng có một chiếc trực thăng màu bạc xanh đan xen trên trời, đã sắp bay đến đỉnh đầu của mọi người.
"Đoàn phim của chúng ta không phải phim cổ trang sao? Sao lại thuê cả trực thăng làm đạo cụ? Cũng không phải phim xuyên không.." Cậu đang muốn hỏi Lâm Hạ Thiên, trong lòng 'thịch' một chút, đột nhiên phát hiện không thích hợp.
Lần nữa ngẩng đầu nhìn lại, lần này cậu nghiêm túc nhìn chữ sơn trên thân máy bay một cách rõ ràng, 'g - o – n', Diệp Thiểm Thiểm cảm thấy chính mình bị khiếp sợ không nhẹ, vội vàng lôi kéo Lâm Hạ Thiên bên cạnh, vẻ mặt không thể tin được, " Anh không nhìn lầm đi? GON? Anh thật không hoa mắt?"
Lâm Hạ Thiên gật gật đầu, nét mặt cũng không khác gì Diệp Thiểm Thiểm, "Không nhìn lầm, đúng thật là ba chữ đó."
Nhìn trực thăng càng ngày càng gần, giọng điệu Diệp Thiểm Thiểm có chút lơ mơ, " Cậu nói, xác suất đại thiếu gia nhà cậu nhớ anh nên phái chiếc trực thăng đến đón anh về có lớn không?" Không chờ Lâm Hạ Thiên trả lời, chính cậu cũng có đáp án, "Xác suất bằng không" Hơn 0,001 cũng không thể nào.
Thay đổi cách hỏi, cậu khẩn trương hỏi trợ lý của mình, " Hạ Thiên, gần đây anh không có gây họa phải không? Đúng không đúng không?"
Lâm Hạ Thiên nhanh chóng đem những chuyện gần đây sàng lọc một lần, khẳng định lắc đầu, "Không có, chỗ này quá hẻo lánh, không có cơ hội để anh phát huy khả năng và tài hoa của mình."
Nghe được câu trả lời chắc chắn của đối phương, Diệp Thiểm Thiểm thở phào nhẹ nhõm, khoa trương vỗ ngực, " Anh nói mà, anh vẫn luôn an phận thủ thường chờ kim chủ của mình liên lạc, làm sao sẽ gây họa chứ! Cho nên chắc chắn không phải tới bắt anh trở về."
Vậy rất có thể là đã xảy ra chuyện.
Chưa kịp đợi Lâm Hạ Thiên phun tào, "Thành ngữ 'an phận thủ thường' này không được dùng loạn, di động hắn vang lên âm báo tin nhắn đặc thù.
Sau khi nhận được tin nhắn, sắc mặt Lâm Hạ Thiên lập túc nghiêm trọng, giọng nói có chút khẩn trương, " Diệp thiếu, đại thiếu gia xảy ra tai nạn xe cộ, trên phi cơ trực thăng chính là trợ lý Dịch tới đón anh về thành phố B."
Tai nạn xe cộ? Mất mấy giây để đem mấy chữ này liên hệ với ý nghĩa tương ứng, Diệp Thiểm Thiểm sợ tới mức làm rớt cây kẹo que xuống đất.
Cung Việt xảy ra tai nạn nạn xe cộ.
Tin tức này như quả cân nặng 10 tấn, 'đùng' nện trên đầu cậu, cực kì chấn động.
Trong đầu Diệp Thiểm Thiểm tất cả đều là 'tai nạn xe cộ' sắp nổ đến nơi.
Tại nạn xe cộ a, con người mong manh như vậy, bất cẩn một cái kim chủ của mình đã sắp đứt gánh! Vừa nghĩ vậy, cậu khó chịu cả người.
Tiếng ồn của cánh quạt trực thăng rất lớn, bởi vì bay càng ngày càng thấp nên tạo ra luồng gió thật lớn, cảnh này có thể nói là cát đá bay mịt mù, hoa cỏ cây cối thì thiệt hại vô số.
Qua một hồi lâu, trực thăng mới tìm được địa phương đậu xuống, không tiếp tục tạo nên thiệt hại lớn hơn nữa.
Hiên trường phim cũng không quay được nữa, vô số đôi mắt đều đang đang nhìn trực thăng, tò mò không biết rốt cuộc là tình huống gì.
Đạo diễn đã xác minh, bọn họ không có đặt cái này làm đạo cụ.
Cho nên, nguồn gốc không rõ tất có vấn đề.
Xử lí không tốt hôm nay đoàn phim bọn họ có thể bị tung tin oanh tạc 'Đối tượng ẩn hôn của ảnh đế đại náo phim trường' hoặc là 'Tình nhân bí ẩn của ảnh hậu theo tới phim trường'!
Trong lúc mọi người ở đây nghị luận sôi nổi thì chiếc trực thăng đã đáp vững mở cửa khoang.
Rất rõ ràng, toàn trường đều yên tĩnh.
Thân máy bay với màu bạc xanh đan xen như thể phát sáng dưới ánh mặt trời, tạo ra cảm giác lạnh lẽo đặc trưng của kim loại.
Bước ra từ cửa khoang là một người đàn ông khoác tây trang, trên dưới 30 tuổi, mang mắt kính, tóc dùng keo xịt cố định mà vững vàng, hoàn toàn toát ra bộ dáng tinh anh.
Đối phương đi trên đôi giày da đen, liếc mắt hướng vào đám người rồi cất bước, rõ ràng là tìm được mục tiêu.
Vì thế tầm mắt của mọi người đều dõi theo người đàn ông bước đi, cuối cùng rơi xuống người Diệp Thiểm Thiểm đang đứng trong góc.
"Diệp thiếu" Người đàn ông đứng yên trước mặt Diệp Thiểm Thiểm, hơi hơi cúi người chào hỏi.
Diệp Thiểm Thiểm theo bản năng mà đứng thẳng người, không nhanh không chậm gật đầu, xem như đáp lễ.
Nhớ năm đó cậu cũng là bị Cung Việt bắt buộc học lễ nghi hai tháng, tuyệt đối đứng như bạch dương, nằm y như bạch dương, kĩ năng trọn điểm tuyệt đối.
Còn nói, vừa đối diện với cấp dưới của Cung Việt đã bày ra dáng vẻ khác biệt, dùng một câu để miêu tả đó chính là – giả vờ giả vịt.
Ngay lúc đang làm dáng, Diệp Thiểm Thiểm đột nhiên phát hiện, mọi người đều đang nhìn cậu.
Gì cơ, đây là bị dáng người thẳng tắp của cậu chinh phục rồi ư?
||||||||
¯ Tác giả có lời muốn nói:
Thiểm Thiểm: Nào có kim chủ nào bao dưỡng tiểu tình nhân lại suốt ngày thi cử với học bài đâu chứ? Anh thật sự không muốn thử cái gì đó khác với em hả?
Cung Việt: Ừm, chẳng hạn như?
Thiểm Thiểm: Ví dụ như nụ hôn dài kiểu Pháp, xe chấn, hải đảo các loại, anh đều không có hứng thú sao?
Cung Việt: Nếu em còn thời gian nghĩ về những thứ đó, chi bằng làm thêm một bộ bài thi đi.
Thiểm Thiểm: *mặt hoảng sợ-ing*.