Lão Cung Nhà Tui Mất Trí Nhớ Rồi


Edit: Lyn
LƯU Ý: CHỈ ĐĂNG TẢI TẠI WATTPAD iLynh2
Sau khi nghe tiếng đóng cửa 'cạch' một tiếng, cơ thể Diệp Thiểm Thiểm run lên một chút, vào giờ phút này, cậu đặc biệt muốn kêu chú quản gia quay lại.

Mấy chục ngày không có gặp qua, vừa mới trở về cậu lại cùng Cung Việt mặt đối mặt, kĩ năng này cậu cảm thấy lạ nha!
Cơ hồ là bản năng, cậu đứng ở xa cũng cảm giác được cảm xúc Cung Việt hơi không thích hợp, chuyện này làm cho Diệp Thiểm Thiểm đứng tại chỗ nửa ngày, cũng không dám giống như lúc trước trực tiếp nhảy vọt tới chỗ Cung Việt.

Đầu tiên cậu quan sát bức màn màu xám nhạt trong chốc lát, ân trắng bạc xám đen, những màu sắc yêu thích của Cung Việt, đơn điệu đến nhàm chán a.

Đôi mắt dời đi, di chuyển tới chiếc áo vest được treo trên giá quần áo, ân, kiểu dáng mấy bộ vest không khác biệt lắm, có điều dáng người của Cung Việt chuẩn, mặc vest đúng là rất đẹp..

Khoảng vài giây sau tầm mắt của cậu lại di chuyển tới đống văn kiện phía trên mép giường, còn nhanh chóng giả thiết bản thân là 'Tổng tài', trong lòng tự đánh giá, Cung Việt thật sự là một nhân viên ưu tú yêu nghề kính nghiệp, tinh thần rất đáng để khen ngợi, xảy ra tai nạn xe cộ còn không quên làm việc, có thể cân nhắc tăng lương cho anh ấy, cũng không đúng, không có bị thương, vậy có nên duyệt nghỉ bệnh không...!
Diễn hơi lố rồi.

"Diệp Thiểm Thiểm"
"A?" Đột nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc kêu tên mình, Diệp Thiểm Thiểm theo bản năng lên tiếng, mờ mịt mà giương mắt nhìn lại đụng trúng ánh mắt của Cung Việt.

Trái tim nhỏ bé run lên.

Giống như con hưu bị thợ săn kéo chân sau, Diệp Thiểm Thiểm nhanh chóng dời tầm mắt, có hơi khó thở.

Cậu còn nghiêm túc diễn trò trong đầu mình.

Nửa tháng không gặp, lực sát thương của kim chủ lại mạnh hơn so với lúc trước, mình phải làm sao đây?
Chỉ đành huyết chiến đến cùng!
"Diệp Thiểm Thiểm" Chỉ ngồi trên giường bệnh nhưng khí thế của người đàn ông này vẫn như cũ thực kinh người, lại gọi tên cậu lần nữa, ngắn gọn nói, "Lại đây."
Diệp Thiểm Thiểm vừa thầm mắng hai chân mình không kiên định, vừa đi mau tới giường bệnh.

Cậu có thiên phú trời cho chính là đoán trạng thái cảm xúc của Cung Việt cực chuẩn.


Vừa mới vào cửa là 'sấm chớp mưa to', mà bây giờ 'thiết bị đo cảm xúc của Cung Việt' hiển thị: trời râm.

Ngay lúc này không nên tìm đường chết, mặc dù cậu tìm đường chết cũng không phải ngày một ngày hai.

Đi bước nhỏ một cách chậm rì, Diệp Thiểm Thiểm cảm thấy mình là cô bé quàng khăn đỏ đáng thương, Cung Việt chính là con sói xám bự kia, cô bé quàng khăn đỏ gặp phải đương nhiên là nhũn chân rồi.

Nhưng sói xám đã kêu cậu đi qua, cậu làm sao dám không đi chứ.

Cho dù là bị sói xám thịt thì vẫn phải đi qua a, hức hức hức
Phóng tới chiếc ghế kế bên mép giường, đối diện với Cung Việt, tư thế ngồi của Diệp Thiểm Thiểm vô cùng đúng mực.

Nhưng luôn cảm thấy trên ghế như có gắn cây đinh, chọc cơ mông cậu khó chịu, nhịn không được mà khẽ nhích qua nhích lại, không yên phận chút nào.

Lặp đi lặp lại vài lần, phát hiện ra Cung Việt vô cảm nhìn chính mình, Diệp Thiểm Thiểm lập tức dừng lại động tác nhỏ của mình, nở một nụ cười tiêu chuẩn, còn giơ tay vẫy vẫy nhẹ
"Đã lâu không gặp, ca*"
*Lời editor: ca ở đây là chỉ anh (anh trai).

Trong lúc edit tui thấy nào không ổn thì sẽ đổi cách xưng hô thuần việt nhe còn bình thường tui thích để nguyên y như bản raw đọc cho phê phê á =)))))
Ca? Cung Việt đang lướt trên máy tính bảng khựng lại, sau đó lại làm như không có việc gì mà buông máy tính bảng xuống, sờ hoa văn phía trên chiếc nhẫn.

Cách xưng hô này, có chút thú vị.

Vẫy tay được một lúc, Diệp Thiểm Thiểm cảm giác chính mình bây giờ chắc là đặc biệt giống con mèo chiêu tài đang lấy lòng chủ nhân.

Thế nên cậu cứ lúng túng giơ tay, vẫy tiếp không được, mà bỏ xuống cũng không xong.

Nếu mình đúng là mèo chiêu tài thì chắc chắn bị kẹt chết rồi! Cậu có thể cảm giác được là có lẽ đã một thời gian không gặp, hoặc là có chuyện gì đó xảy ra nhưng cậu không biết, cho nên từ lúc cậu bước chân vào cửa, Cung Việt vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu.

Diệp Thiểm Thiểm cảm thấy có chỗ nào đó không được tự nhiên, ánh nhìn của đối phương như tia α vậy, áo giáp titan của cậu cũng không chống đỡ nổi công kích như thế!
Cầu buông tha!
Giằng co như vậy khoảng một hai phút, tay phải của Diệp Thiểm Thiểm giơ muốn gãy luôn mới nghe được đối phương điềm đạm hỏi một câu, "Trước đây cậu ở chỗ nào?"

Trong nháy mắt, từ giọng điệu của câu nói này Diệp Thiểm Thiểm nhận được tín hiệu "tâm trạng của Cung Việt đã trở nên tốt hơn".

Vội vàng xoa xoa cánh tay nhức mỏi, cậu dám cam đoan, cổ tay của cậu mới vừa phát ra tiếng 'răng rắc'
Không còn cảm giác khẩn trương nữa, toàn bộ cơ thể đến trai tim của Diệp Thiểm Thiểm đều được thả lỏng, giống như trở lại với hình thức chung sống cùng Cung Việt trước đây.

Cậu hết sức tự nhiên xích lại gần Cung Việt một chút, ánh mắt trông mong nhìn người đàn ông ngồi ở trên giường, "Anh thật sự không sao chứ?" Vừa mới hỏi xong hốc mắt cậu liền đỏ lên, rõ ràng các loại bình tĩnh gì đó đều là giả, sau khi trông thấy Cung Việt cảm xúc của cậu mới hoàn toàn bộc phát.

Cung Việt chần chờ vài giây mới khẽ gật đầu, anh cảm giác được đối phương rất ỷ lại vào anh.

Nhìn đôi mắt phiếm hồng của Diệp Thiểm Thiểm, chẳng hiểu sao trong lòng anh hơi khó chịu.

Khịt khịt mũi, Diệp Thiểm Thiểm cảm thấy mình dù sao cũng là đàn ông, không thể cả ngày chỉ biết khóc lóc, vậy cũng quá mất mặt rồi, thế nên cậu cố nén nước mắt lại.

Thấy rõ ràng rồi mới nói tiếp, "Dịch Tư Đặc nói anh không sao bảo em yên tâm, chú Hawke cũng nói kết quả kiểm tra không có vấn đề gì, nhưng anh thật sự không có khó chịu ở đâu sao? Hơn nữa em cứ có cảm giác là lạ, chuyện này thấy thế nào cũng hơi bất thường, đối phương là ai anh có manh mối không?"
Cung Việt lắc đầu, tỏ vẻ vẫn chưa có manh mối gì cả.

"Được rồi." Diệp Thiểm Thiểm cảm xúc tới cũng nhanh mà đi cũng mau, sau khi cố nén nước mắt trở về không bao lâu cậu cũng trở lại bình thường.

Cậu đổi tư thế thoải mái hơn, chống cằm rồi rồi đặt khuỷu tay bên giường.

Điều này khiến khoảng cách giữa cậu với Cung Việt gần hơn rất nhiều, cậu còn có thể ngửi được mùi nước khử trùng gay gắt tỏa ra từ trên người Cung Việt.

Cung Việt từ nhỏ đã không thể chịu được người khác đến quá gần mình, nhưng kì lạ là khi đối diện với Diệp Thiểm Thiểm này, anh lại theo bản năng không hề bài xích.

Giống như thân thể đã quen với việc gần gũi với đối phương.

Phát hiện Cung Việt không có trả lời, chỉ nhìn mình chăm chăm, Diệp Thiểm Thiểm cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, cậu đã sớm biết thói quen không thích nói chuyện của đối phương.

Dù sao thì lúc hai người nói mười câu thì thông thường mình cậu đã nói hết chín câu rưỡi, Cung Việt có thể nói nửa câu đã không tệ rồi.


Không hề khoác lác, từ nhỏ tới lớn cậu am hiểu nhất chính là tự nói chuyện một mình, cho nên cũng không thấy ngại trong trường hợp này, sau khi trút hết cảm xúc, giọng điệu của Diệp Thiểm Thiểm trở nên thoải mái rồi bắt đầu trả lời vấn đề trước đó, " Lúc trước em ở trong núi đóng phim á."
Khơi chuyện một cái là Diệp Thiểm Thiểm lảm nhảm liên tục không thể dừng lại được, " Em lúc trước có cùng anh nhắc qua, nam số 5 của bộ phim kia rõ ràng là suất diễn rất ít nhưng cứ một hai bắt em phải đi theo đoàn phim quay.

Nhưng mà xưa nay em luôn chuyên nghiệp như vậy á nên không có rút lui giữa chừng.

Hơn nữa, trước kia em cũng chưa có đi vào trong núi sâu thế này, lúc trước anh dẫn em đi toàn là công viên rừng rậm gì không à, không có kiểu sức sống nguyên thủy như vậy."
Nói về những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, Diệp Thiểm Thiểm như thể nói hoài không hết, " Những chỗ đó cũng hoang dã lắm, chỗ mà tụi em đóng phim hay có đủ loại động vật nhỏ lui tới, đặc biệt là rất rất rất nhiều muỗi luôn á, chỉ là chẳng có con nào cắn em cả, hì hì, khiến người ta hâm mộ muốn chết."
Vừa nói, biểu cảm của cậu cũng thay đổi theo, vẻ mặt đắc ý duy trì được vài giây, lông mày cậu đã nhíu lại, phàn nàn với Cung Việt, " Có điều nơi đó không có mạng, anh có thể tưởng tượng được không? Thế nhưng không – có – mạng! Em rất hối hận vì không có đem cái máy thu phát tín hiệu của anh! Cho nên thật sự quá chán, trước đó em có tải mấy chục game về, với cái máy chơi game cao cấp anh mua cho em á, em cũng mang đi theo.

Nhưng mà cũng chơi được hai ba ngày, sau đó không còn gì để chơi nữa."
Phát hiện ra ánh mắt của Cung Việt không dời khỏi mình, Diệp Thiểm Thiểm trong lòng khựng lại, vội vàng nhấc tay, hai ngón tay khép lại chạm vào đuôi lông mày, bảo đảm nói, " Báo cáo trưởng quan! Tôi không có chơi trò chơi suốt!" Bảo đảm xong rồi còn nhân tiện phàn nàn, "Những trò chơi đó quả thực quá đơn giản, em chơi vài phút là có thể qua vòng.

Huống chi một trò chơi mà chơi hai lần hoàn toàn là vũ nhục trí thông minh của em, nên sau khi bùm bùm bùm qua cửa là lại chán lắm luôn."
Liếc nhìn biểu tình của Cung Việt, cậu chớp chớp mắt, "Em nghiêm túc nghe giảng lắm đó nha, những bài anh đưa em đã học gần hết rồi, Lâm Hạ Thiên có thể làm chứng.

Lúc mà Dịch Tư Đặc tới đón em, em cũng đang học đó.

Là cái vị giáo sư toán tài chính với bộ râu trắng á, không phải anh bảo ông ấy giảng khá hay sao? Em nghe vô cùng vô cùng nghiêm túc luôn, khoảng thời gian này cũng rất thích học tập!"
Giọng điệu và ánh mắt của cậu luôn nhìn về phía Cung Việt như muốn nói – Em tự giác như vậy, cho nên có thể bớt làm hai tờ bài thi không? Đương nhiên, những lời này cậu không dám nói ra.

Kinh nghiệm lúc trước của cậu cho thấy là hậu quả khi hỏi như vậy chính là phải làm thêm mấy tờ nữa.

Nhưng Cung Việt không hề nhận được thông tin mà Diệp Thiểm Thiểm truyền đạt, bởi vì nơi tiếp nhận số liệu của anh hỏng rồi.

Anh càng để ý hơn là, tài chính toán học? Lên lớp? Còn là bản thân sắp xếp, Cung Việt đột nhiên thấy rất thú vị, nhưng giọng điệu nói chuyện không hề biến hóa, " Rồi sau đó?'
Cảm giác được chỉ số tâm trạng của Cung Việt không ngừng tăng lên, rõ là tin tưởng cậu trong khoảng thời gian này không có lười biếng, xem ra xác suất bớt mấy tờ bài thi rất lớn nha!
"Sau đó em liền trở về nè," Diệp Thiểm Thiểm bắt đầu miêu tả quá trình một cách dài dòng, " Đầu tiên là ngồi trực thăng đến sân bay, nói chứ em chưa từng thấy chiếc trực thăng này á, mới được điều từ nơi khác đến hở? Sau đó về thành phố B bằng chiếc Boeing 787 kia của anh đó, cái gối ôm lần trước em không mang theo vẫn còn trên sofa ở khu nghỉ ngơi đó.

Còn ăn tối trên máy bay nữa, em cảm giác hình như thay đầu bếp rồi thì phải, đồ ăn nhạt quá luôn, không có nấu ngon bằng đầu bếp lần trước, em thích ăn cay cơ.

Cuối cùng Dịch Tư Đặc lo sẽ bị kẹt xe cho nên sau khi xuống sân bay không có lái xe mà ngồi trực thăng luôn, tính ra hôm nay em đã bay mấy tiếng đồng hồ rồi á.

À đúng rồi, lúc ở sân bay em có gặp nhóm quản lý tầng, có điều em không có để ý bọn họ, chủ yếu lúc đó em không có tâm trạng cười xã giao với họ." Nói rồi còn nhe răng, làm mẫu một biểu cảm nhìn thì cười nhưng bên trong thì không.


Nghĩ lại toàn bộ lịch trình, Diệp Thiểm Thiểm xác định không có sót chuyện nào, "Chính là như vậy." Nói xong còn thêm một câu, " Trưởng quan, báo cáo xong!" Tiện thể chào một cái.

Đã nhập vai thì phải đóng cho đến nơi đến chốn, chính là kính nghiệp thế đó!
Xong rồi còn không quên cảm thán trong lòng, có một kim chủ chuyện gì cũng muốn hỏi đến a, chính là một loại gánh nặng ngọt ngào! May mà trí nhớ mình tốt, không sợ bị hỏi.

Từ đầu đến cuối, Cung Việt đều rất có kiên nhẫn, vừa nghe vừa phân tích trong lòng.

Đầu tiên, thông qua sự biến hóa của đối phương từ lúc vào cửa cho đến bây giờ, Diệp Thiểm Thiểm đối với cảm xúc của mình có thể nói là cực kì nhạy bén.

Bởi vì lo lắng cho thân thể của mình mà viền mắt đỏ lên, cũng là biểu hiện và cảm xúc chân thật, không hề diễn trò giả tạo.

Nhớ tới đôi mắt phiếm hồng của đối phương, khó chịu trong lòng anh vẫn không hề biến mất.

Tiếp theo, giọng điệu nói chuyện của Diệp Thiểm Thiểm rất tự nhiên, nói rất tùy ý, dùng từ không chuẩn, cũng không có trật tự và trọng điểm, hoàn toàn không có logic, hẳn là nghĩ đến cái gì liền nói cái đó.

Từ cách nói chuyện có thể thấy đối phương đã quen bị chính mình hỏi gì đáp nấy, hơn nữa, trả lời những chi tiết một cách tự nhiên, Không loại trừ trường hợp trước khi mất trí nhớ có lẽ mình thường xuyên dò hỏi như vậy, hơn nữa mỗi lần dò hỏi lại cực kì kĩ càng tỉ mỉ, cho nên mới làm cho đối phương hình thành thói quen như vậy.

Bước đầu nhận xét, tạm thời vô hại.

Cung Việt nhìn chiếc nhẫn có để lại mã Morse phía trên tay mình do chính anh đã sửa đổi.

Câu chữ tương ứng với mật mã sau khi sửa đổi, ngoài chính anh ra, sẽ không có người thứ hai biết được.

Vì vậy anh khẳng định, câu này là trước khi mình mất trí nhớ để lại.

Chuyện này nói rõ trước khi mình mất trí nhớ đã đoán trước được sẽ xảy ra tai nạn xe cộ và chuyện mình bị mất trí nhớ.

Thậm chí có thể đoán được, sau khi mình mất trí nhớ có thể sẽ không tin tưởng Diệp Thiểm Thiểm, hơn nữa còn có khả năng sẽ nghi ngờ tất cả những chuyện này là âm mưu của Diệp Thiểm Thiểm bày ra.

Cho nên mới để lại câu này để nhắc nhở.

Như vậy, có thể tin vào phán đoán của chính mình trước khi mất trí nhớ không?
Nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn, ngón tay vuốt ve hoa văn trên bề mặt nhẫn, trầm mặc một lúc, Cung Việt lại lần nữa mở miệng, "Diệp Thiểm Thiểm"
Thấy đối phương lên tiếng nhìn qua, anh mới bất động thanh sắc mà nói, "Tôi mất trí nhớ rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận