Mộc Hạ cạn lời với hắn, dạy bảo nghe lời ghê cơ ấy.
Cái lúc vào việc thì hắn như bị t.i.nh-tr.ù.ng lên não ấy, có khống chế nổi đâu.
Mộc Hạ một tay chống lên ngực hắn muốn đẩy hắn ra, cố nhích thoát khỏi vòng vây hãm của hắn.
Thân cô vừa nhích lên được một chút xíu thì liền bị cánh tay chắc khỏe của hắn tóm chân kéo lại.
Cũng vì hành động kéo lê này khiến váy ngủ của cô vốn chỉ ngắn tới bắp đùi nay bị lật lên tới qua mông.
Cảm nhận thấy ánh mắt rực lửa đang thiêu đốt trên người mình, Mộc Hạ nhanh tay tóm lấy cái chắn quấn vào người.
Phó Tranh nhìn cô không chớp mắt, hắn như muốn nhìn thấy luôn qua lớp vải trên người cô vậy.
Đáy mắt rõ ý đồ, hắn dần dần dịch người áp sát lấy thân thể nhỏ bé kia, yết hầu lăn nhẹ vài cái, giọng hẳn khản đi trông thấy:
“Em trốn cái gì, ngại ngùng cái gì? Có phải lần đầu đâu.
Lại đây đi nào.”
Giọng hắn đầy khêu gợi, như dụ dỗ con mồi vào bẫy tình mà chính hắn giăng ra.
Mộc Hạ bị tấn công dồn dập, chạy không được, giờ có đầu hàng thì vẫn chung số phận là mai khỏi xuống giường.
Đành thỏa hiệp với hắn:
“Chồng à~Anh nhẹ chút được không.
Ngày đầu tiên về làm dâu mà dậy muộn là không hay đâu.
Nha~”
Cô cố tình trưng ra bộ mặt đáng thương để hắn lưu tình, nhưng câu trả lời của hắn như tạt gáo nước lạnh vô mặt cô vậy.
“Ba mẹ không để ý đâu.
Có khi còn thích ấy.
Em không phải lo sáng mai.
Lo bây giờ kìa.”
Nói rồi hắn thẳng tay xé nát tan chiếc váy ngủ đáng thương ném qua một bên.
Thân hình trắng nõn mềm mại hiện ra ngay trước mắt.
Phải công nhận sau vài năm thôi cô đầy đặn trưởng thành lên không ít, ngày càng quyến rũ nóng bỏng hơn.
Bàn tay mân mê từ bầu ngực sữa điên cuồng xoa nắn, từ từ trượt xuống vùng đồng bằng thon thả không chút mỡ thừa.
Tay hắn như ngọn đuốc nóng rực đi qua khắp thân thể mỏng manh.
Rồi dần dần lả lướt xuống vùng cấm địa ngọt ngào.
Ngón tay thon dài tách cánh hoa tươi len lỏi qua khe rãnh tiến sâu vào bên trong, cảm nhận dòng nước nhỏ ấm nóng bên trong.
Mộc Hạ bị tay hắn kích thích không ngừng nguốn éo, kêu rên.
Tay nhỏ giữ lấy bàn tay đang làm càn, khó nhọc trách móc:
“A~Anh…biến thái.
Đừng trêu đùa em nữa.
Ưm, a~”
Phản ứng của cô khiến hắn rất hài lòng, muốn trêu chọc cô nhiều hơn nữa.
Phó Tranh cúi thập người bờ môi lạnh lướt trên môi anh đào nhỏ, lên má, chéo lên phần tai nhạy cảm, không ngừng phả hơi nóng thủ thỉ:
“Vậy em muốn anh phải làm sao đây?”
Vừa nói tay hắn vừa đẩy mạnh vào sâu hơn khiến Mộc Hạ giật mình co rúm người lại, nức nở van xin.
“Anh…anh đừng đùa như vậy nữa mà.Á~ Cho em đi.”
“Cho gì? Hửm!”_ Hắn vẫn đùa dài mặc dù trong hắn cũng đang hết sức kiềm chế, bàn tay nghịch ngợm khuấy động bên trong cô.
“Cho…cho em cái của anh.
Nha~”
“Chồng ơi~ Em…”
Không thể chờ hết câu được nữa, hắn ngón tay đang trong cô ra, ngón tay còn vương mật dính nhớp đưa lên trước mắt cô, hắn nở nụ cười yêu nghiệt không ngần ngại nếm thử.
Mặt Mộc Hạ đỏ au, chả dám tin vào mắt mình là hắn lại có hành động như thế.
"Anh…///•v•///
Phó Tranh túm lấy chân chô kéo sát lại, mở rộng ra hai bên, chen mình vào giữa cốc huyệt, chuẩn bị đưa cậu nhỏ gân guốc chen vào nơi sâu thẳm huyền bí.
“Khoan đã.”
Mộc Hạ tự nhiên lên tiếng cắt đứt mạnh cảm xúc, cô khó khắn bám lấy vai hắn nhổm dậy, đưa tay lấy trong ngăn kéo ra hộp ‘ba con sói’.
Biết hắn sẽ mè nheo không chịu đeo nên cô trực tiếp mặc áo mưa giúp hắn luôn, không quên dặn:
“Mặc vào rồi mới được tiếp tục.”
Thái độ kiên quyết của cô làm Phó Tranh không thể làm trái ý.
Cảm giác lần trước được trần trụi với thiên nhiên cảm giác thích hơn nhiều cơ.
Mặt hắn tối sầm lại, chả nói năng thêm câu nào nữa trực tiếp đè cô xuống thịt từ đầu đến chân, khiến cô kêu la khản giọng rồi ngất đi mới tạm thời tha cho cô..