Phó Khiết đưa Mộc Hạ ra ngoài đến giờ cũng gần 3 tiếng.
Phó Tranh sốt ruột đi ra đi vô cả buổi, hắn đòi đi cùng mà bà không cho đi, một mực đưa con dâu đi một mình bằng được.
Chiều tối, Phó Tranh trên bàn làm việc giải quyết một những vấn đề ở công ty, công việc đang trên đà phát triển nên hắn khá bận bịu.
Hắn thân mặc bộ đồ ngủ thoái mái, tập trung vào đám tài liệu chất đống trên bàn.
Bỗng nhiên hắn nghe tiếng bước chân quen thuộc hướng tới, rồi tiếng mở cửa phòng bước vào.
Biết vợ về, Phó Tranh quẳng tệp tài liệu xuống bàn định quay lưng ghế ra vồ lấy cô vợ bé bỏng bị bà mẹ bắt đi cả buổi.
Ai ngờ hắn chưa kịp đứng lên thì vật nhỏ đã xà xuống ngồi lên đùi, cả người nhoài người ôm chặt lấy hắn.
Cằm cô tì lên chiếc vai rắn chắc kia mà tìm lấy sự bình tĩnh.
Nhận ra Mộc Hạ có tâm sự, Phó Tranh không vội nói gì đưa tay xoa tấm lưng đang run nhẹ kia.
Lòng hắn đầy phức tạp, cô đi đâu với mẹ cả buổi xong giờ về lại ra bộ dạng như vậy? Chắc chắn là mẹ không gây áp lực khiến cô sầu lòng cả.
Hay cô bị bệnh nan y? Cũng chả đúng, cô dạo chỉ hơi buồn nôn với ngủ nhiều thôi mà, không nghiêm trọng đến vậy chứ?
Chờ vài phút để cô bình tĩnh, Phó Tranh hơi nghiêng đầu xoa mái tóc mềm ân cần hỏi:
“Bảo bối, em sao vậy?”
Nghe hắn hỏi, Mộc Hạ mới cố kiềm xúc động buông tay rời khỏi cổ hắn, móc trong túi ra một mớ giấy tờ, giống kiểu giấy khám bệnh dúi vào tay hắn, rồi lại ôm chặt lấy cổ hắn, để hắn tự đọc tự load.
Phó Tranh cứng đờ cầm đám giấy tờ trong tay, máy móc lật từng trang ra xem.
Đập vào mắt hắn đầu tiên, nổi bật nhất là 2 tấm hình siêu âm.
Nhưng một điều trớ trêu và ngớ ngẩn một điều là hắn tuy cầm hồ sơ khám bệnh nhìn tấm siêu âm thì lại hỏi cô một câu không cáu không được:
“Tổ tông loài cừu, em buồn vì hai tấm hình siêu âm thai nhi lợn này sao? Mà đây là lợn hay chuột?”
Mộc Hạ nghe xong chả biết nên cười hay nên khóc tiếp.
Có thằng cha nào nói con mình là lợn với chuột không? Tức mình, cô cúi đầu xuống cắm mạnh một cái thật đau lên vai hắn, cắn như trút giận, bực tức đến nỗi miệng cô hăng lên vị máu tanh mới nhả vai hắn ra.
Đồng thời hậm hực rời khỏi đùi hắn mà đóng cửa nhà tắm cái rầm.
Phó Tranh nhăn nhó không hiều kiểu gì, ôm lấy vai hơi rỉ máu mà thầm than:
" Cô ấy dạo này dễ cáu vậy sao?"
Xong nhìn ánh đèn cùng tiếng nước chảy trong nhà tắm hắn mới bất giác thở dài, dở tờ giấy kia đọc kĩ lại một lần.
Hắn nhìn phía dưới tấm hình có thấy kết luận của bác sĩ.
Chữ * ĐÃ MANG THAI* lúc này mới đập vào mắt hắn, hắn phút này chỉ muốn nhảy ra khỏi nhà lao thẳng lên vũ trụ mà hét lớn bày tỏ niềm vui to lớn này cho cả thế giới biết vợ hắn mang thai.
Vừa rồi hắn không nhìn kĩ tưởng tấm siêu âm kia là lợn vì hồi trưa Phó Duệ có mang bài tập Sinh học đến nhờ hắn giải thích hộ, trùng hợp là quyển sách giáo khoa ấy có hình siêu âm của lợn mẹ đang
chửa.
Căn bản là mấy cái tấm hình siêu âm vài động vật và con người ở mấy tháng đầu khá giống nhau nên hắn không nhìn kĩ mà nhầm.
Phó Tranh hôn chụt lên tấm siêu âm chưa rõ nét sơ sinh đó mà cười ầm lên, rồi nhanh chóng vơ lấy cái điện thoại gọi cho ai đó rất gấp gáp.
Mộc Hạ sau hơn 20 phút mới từ phòng tắm đi ra, cô thấy Phó Tranh đang hí húi cái gì đó trước tượng thần tình yêu.
Thấy lạ cô tiến lại gần hỏi:
“Phó Tranh, anh làm gì đó?”
Chui qua vòng tay hắn đập vào mắt cô là tấm hình siêu âm đen trắng được treo ngay ‘trym’ của tượng thần tình yêu.
Mộc Hạ mặt đỏ bừng quay sang quát người đàn ông vẫn đang hí hửng bên cạnh:
“Anh đang làm cái quái gì vậy, gỡ xuống đi.
Nhìn kì quá.”
Phó Tranh nhìn cục bông nhỏ đang xù lông kia, không đáp lời mà cúi xuống hôn chụt vào môi cô một cái, đỡ cô ngồi xuống giường, quỳ gối xuống áp tai vào chiếc bụng phẳng đang chứa sinh linh bé bỏng kia.
Lòng hắn đầy xúc động khó nói thành lời.
“Mộc Hạ.
Anh rất hạnh phúc.”
Cảm nhận được niềm vui của hắn, Mộc Hạ cũng thấy ấm áp, xoa tay lên tóc hắn nhẹ nhàng, giọng có chút kiềm chế nghẹn ngào:
“Còn bé tí như vậy, anh nghe thấy gì? Với cả…Làm cha mẹ khó lắm, anh biết làm sao?”
Phó Tranh ngầng đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn người con gái trước mặt, cánh tay rắn rỏi ôm chặt lấy cô.
Gật đầu:
“Lần đầu tiên.
Nhưng anh sẽ cố làm người chồng người ba hoàn hảo, cho em và con những gì tốt nhất.”
Nghe đến đây, Mộc Hạ đỡ lo đi phần nào.
Lúc mới nghe chuẩn đoán của bác sĩ và cầm tờ siêu âm trên tay, Mộc Hạ thật sự sốc không ngờ giây phút này đến nhanh như vậy, cô chưa sẵn sàng làm mẹ, cô sợ mình sẽ không hoàn thành tốt nhiệm vụ thiêng liêng này.
Nhưng giờ đây, chồng cô nói vậy cô liền thấy bớt lo đi rất nhiều, hắn không sợ thì cô sợ gì.
Người ta có câu thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn.
Con cái trước sau gì chẳng có, chỉ là sớm hay muộn thôi.
Có hắn bên cạnh cô không còn lo nghĩ gì cả.
Mộc Hạ một tay ôm lấy đầu hắn, một tay xoa chiếc bụng còn phẳng kia, lòng tự nhủ sẽ cùng hắn nuôi dạy con thật tốt.
“Mộc Hạ!”_ Phó Tranh bỗng gọi tên cô.
“Dạ?”
“Hình như chúng ta thường dùng đồ bảo hộ?”
“Anh không tin em?”_ Mộc Hạ có chút sững người nhìn vào mắt hắn nghi hoặc.
“Không, ý anh là lần duy nhất chúng ta không dùng bao là ngày đầu tiên anh trở về và ở nhà trọ của em.”
Mộc Hạ vẫn chưa hiểu ý hắn: " Thì sao?"
Phó Tranh nhe răng ra người lớn, vẻ mặt đầy tự đắc mà cao giọng:
“Thì một phát ăn ngay chứ sao.
Hahaha.”
Mộc Hạ lúc này mới hiểu ý hắn, chỉ hơi đẩy đầu hắn ra như cảnh cáo.
Cái thân thể cường tráng thêm cái tuổi sung mãn này thì dễ lắm.
Cô chỉ biết thở dài, giờ mới nhìn kĩ lại căn phòng.
Chả hiểu tại sao trong phòng lại nhiều tấm siêu âm thai của cô như vậy nữa.
Ngoài tấm hình treo ở trym tượng thần tình yêu thì trên bàn làm việc trên tường đều treo khung siêu âm được đóng kính cẩn thận..