Sáng hôm sau...
Vì tối qua mệt mỏi với tên kia nên sáng nay cô dậy có chút muộn hơn mọi khi, lại thêm tư thế ngủ không thoải mái nên cả người cô đau ê ẩm.
Mộc Hạ nhăn mày đón bình minh lên, chiếc giường nhỏ trống rỗng đã nguội lạnh từ lâu, có lẽ Phó Tranh xuống nhà trước rồi.
Cô dụi mắt nhìn xung quanh đồ đặc quần áo ngăn nắp sạch sẽ, dường như xóa sạch tàn tích của đêm qua.
Mộc Hạ xuống nhà, đánh răng rồi tắm qua một chút, vì tối qua hắn trêu trọc cô khiến thân thể có chút dính dáng khó chịu.
.....
Dưới nhà nhộn nhịp tiếng tivi, tiếng nói chuyện, tiếng trẻ con cười đùa.
Và Phó Tranh, kẻ hôm qua lên bờ xuống ruộng vì bố vợ đại nhân, thì ngay ngày hôm nay đã tự tin ngồi dưới nhà tiếp chuyện với cả họ hàng.
Sau khi tắm xong, Mộc Hạ đi xuống, chưa kịp chào hỏi gì thì bỗng âm thanh quen thuộc vang lên, là giọng mợ Tuyết:
"Aiza, Hạ Hạ con đây rồi.
Lên phố học quen bạn trai đẹp như này mà giấu hả?"
Mộc Hạ cười trừ đáp lại:
"Mợ năm mới vui vẻ.
Chả phải con đưa anh ấy về ra mắt gia đình rồi sao."
"Chị Mộc Hạ, có bạn trai đẹp thật đó, đẹp như vậy em cũng muốn a."_ Xuân Hi, con mợ Tuyết, tính nết khác hẳn Mộc Hạ, dù còn học cấp ba nhưng cô ta trốn học chơi bời suốt, có lần vì theo trai lạ mà trốn lên thị trấn khiến cả làng tưởng mất tính mà đi tìm.
Xuân Hi vừa nói vừa nhìn Phó Tranh một cách kì lạ, cả người đung đưa ưỡn ẹo.
Mộc Hạ trong đầu đầy dấu hỏi chấm, nhìn Xuân Hi một cách khó hiểu.
Nhận ra ánh mắt của chính chủ cô ta liền thu hồi tầm mắt của mình trên người Phó Tranh lại, gượng cười nhưng lòng đầy thách thức:
"À, ý em là...sau này em cũng muốn tìm một người đàn ông mạnh mẽ giỏi giang giống vậy."
Mợ Tuyết liếc nhẹ con gái ra hiệu, ngượng ngùng lượn câu hỏi khác:
"Ầy, con bé còn nhỏ không có ý gì hết.
Sau này con giúp em tìm một công việc ổn trên đó nhé."
"Dạ vâng, chỉ cần em cố gắng."
Vừa nói vừa liếc nhìn Xuân Hi.
Mộc Hạ cô đâu phải ngốc, em họ cô cũng có tiếng trong làng lắm chứ, nhưng là tai tiếng, trốn học, hút thuốc, mẹ ở nhà còng lưng nuôi ăn học cho bằng bạn bằng bè, con thì báo cha báo mẹ.
Cái ánh mắt kia là muốn nẫng bảo bối của cô hả? Nực cười thật đấy.
"Aiza, con bé cũng lớn rồi.
Anh Mộc Đình sắp có rể hiền cháu bế rồi đây.
Mộc Hạ nhỉ haha."
Một bác trong họ 'góp vui'.
Vui ghê gớm, mà thường thì người ta sẽ tìm cách lảng tránh câu hỏi hay cười trừ thế nào đó, nhưng Mộc Hạ muốn đánh dấu chủ quyền cho nhãi con nào đó biết điều né né người yêu mình ra, nên cô cố ý không hề vô tình:
" Dạ đúng ạ, sẽ cưới sớm thôi ạ.
Lúc đó mà baby, chắc phải nhờ em Xuân Hi chăm hộ rồi, em ấy thích em bé lắm mà.
Đúng không? Xuân Hi."
Biết mình bị khịa, cô ta mặt tái mét hai tay xiết chặt thành quyền, cay hơn ăn ớt mà vẫn phải nở nụ cười cộc lốc:
"Dạ,...vâng."
___còn tiếp vào 2 ngày sau___.