Lão Đại Đều Yêu Ta



Editor: Bắc Chỉ.

Thần gió thổi qua núi rừng, lá cây rung động xào xạc, trên đường núi có hai người đứng đối diện nhau, một nam một nữ, theo lý thuyết nam sinh kia dáng người đĩnh bạt cao gầy, nhìn hẳn là khí thế mười phần, nhưng lại cúi đầu trước một nữ sinh, từ đầu đến chân đều ủ rũ, thân hình cao lớn lộ ra vẻ đáng thương vô cùng.

Khương Nhuế mở miệng: "Dắt tay thì phải có lý do, cậu từng thấy các bạn trong lớp nắm tay nhau chưa?"

Diêm Chiêu nhíu mày, đem mỗi người ở trong lớp load một lượt trong đầu, chưa từng thấy hai người nào từng dắt tay nhau, hắn vung đầu, lại lộ ra vài phần hung dữ: "Không có thì thế nào, chúng ta có thể là người đầu tiên!"

"Nếu người khác hỏi thì sao?"

"Ai dám hỏi?" Hắn lập tức hỏi lại, bá đạo mà nói: "Không ai dám hỏi."

Khương Nhuế nhìn hắn không nói lời nào.

Bị cô nhìn chăm chú, Diêm Chiêu vừa mới có khí thế lại lập tức mềm xuống, hắn tâm phiền ý loạn mà nghĩ, dắt cái tay mà thôi, còn cần cái lý do chó má gì chứ? Nhưng lời này ở trước mặt cô lại không dám nói, hắn không khỏi càng thêm tâm phiền ý loạn, rõ ràng là hắn đang nói chuyện với người yếu nhất, mềm như bông không hề biết giận, cũng không có bất luận lực sát thương gì, sợ cô làm gì chứ!

Chính là...... Không có lý do gì a.

Hắn moi hết cõi lòng, trong đầu vụt hiện lên cái gì đó, trước mắt sáng ngời, lập tức bắt lấy: "Hai người ở tiệm trà sữa lúc trước!"

Khương Nhuế nghiêng nghiêng đầu, "Ai?"

Diêm Chiêu thần sắc có vài phần kích động, "Ngày đó ở tiệm trà sữa nhìn thấy hai người, dùng một ống hút uống trà sữa, bọn họ có nắm tay!"

Hắn như trẻ con thắng vụ đánh đố nào đó, mặt mày mang theo đắc ý nhìn về phía Khương Nhuế.

Khương Nhuế hơi có chút bất đắc dĩ mà nhìn hắn, "Cậu chỉ nhìn thấy bọn họ nắm tay, có biết quan hệ của bọn họ là cái gì không?"

"Không phải bạn học?" Diêm Chiêu nghi hoặc.

"Bạn học bình thường có thể tùy tiện nắm tay sao? Tớ có thể nắm tay với Vương Hiểu Đông hoặc Lâm Hàng hoặc là ai đó khác sao?"

"Không được!" Diêm Chiêu táo bạo nói, "Không được nắm tay bọn họ! Ai dám nắm tay cậu tớ đập chết hắn!"

Khương Nhuế đã thấy rõ ràng, hắn thật sự cực trì độn, hoặc là nói trong đầu không có cái dây thần kinh kia, đơn giản nói thẳng: "Người bình thường sẽ không tùy tiện nắm tay, trừ phi cậu cũng là con gái, là bạn tốt của tớ, hoặc là người nhà của tớ, ngoại trừ những quan hệ đó, hai người khác nắm tay nhau, đã nói lên quan hệ của bọn họ là người yêu, cậu hiểu chưa?"

Diêm Chiêu ngốc luôn, nửa ngày không phản ứng.

Khương Nhuế vòng qua hắn, chuẩn bị xuống núi, vượt hai bước phát hiện hắn còn chưa buông tay, xoay người nhìn hắn.

Diêm Chiêu không nhìn lại, trên mặt thần sắc đổi tới đổi lui, có chút kinh (sợ), có chút sửng sốt, có chút lại giống như có phần bừng tỉnh, vài phần vui mừng, hắn hít sâu một hơi, nhìn Khương Nhuế, dùng ngữ khí chưa bao giờ từng có thật cẩn thận nói: "Chỉ cần là người yêu là có thể nắm tay sao, vậy, chúng ta có thể làm người yêu sao?"

Khương Nhuế hơi hơi nhướng mày, "Cậu đang thổ lộ?"

Diêm Chiêu cứng đờ, biểu tình cẩn thận như thủy triều rút đi, chỉ một giây đồng hồ, lại biến thành hung thần, chỉ có trong mắt còn mang theo khẩn trương, đôi tai đỏ bừng.

"Chính là thổ lộ! Cậu phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý! Mau nói được!"

Khương Nhuế trả lời chậm một giây, hắn liền rống quát: "Trầm mặc chính là cam chịu! Tớ đếm đến ba, một hai ba! Cậu đồng ý rồi!"

Khương Nhuế yên lặng nhìn hắn.

Diêm Chiêu cả người lộ ra hưng phấn khác thường, sắc mặt đỏ lên, cổ họng trên dưới lăn lộn, ánh mắt sáng kinh người, người không biết mà thấy, chắc sẽ hoài nghi thằng này có phải mới cắn thuốc không.

Hắn một mình đã hoàn thành một tràng thông báo, nắm tay Khương Nhuế càng chặt lại buông ra, buông ra lại nắm chặt, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn cô: "Giờ tớ đã có thể tùy tiện nắm tay cậu."

Khương Nhuế vốn dĩ cảm thấy khô lời, giờ lại có chút buồn cười, thấy hắn từng bước ép sát, rồi lại dấu diếm bất an rõ ràng trong mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

Cả khuôn mặt hắn dường như đều sáng lên, gương mặt vốn dĩ soái khí anh đĩnh (đẹp trai ngời ngợi) giờ lộng lẫy đến mức làm người ta khó có thể nhìn thẳng.

Khương Nhuế không thể không hơi hơi nheo mắt lại.

Diêm Chiêu giống như con chó nhỏ được âu yếm khúc xương, xoay quanh cô tới tới lui lui, tựa hồ không biết làm thế nào mới tốt.

"Chúng ta là người yêu, chúng ta là người yêu...... Tớ cõng cậu đi!" Hắn đột nhiên đi đến trước mặt Khương Nhuế nửa ngồi xổm xuống.

Đường núi vốn khá dốc, còn cõng người xuống núi, hắn không sợ lăn xuống hả. Khương Nhuế kéo kéo tay nắm lấy, "Không cần, cứ như vậy khá tốt."

Diêm Chiêu liền đứng dậy, nhìn tay của hai người ở chung một chỗ, ha hả cười nói: "Vậy cũng được."

Ngày thường hắn luôn làm ra vẻ hung dữ, dường như không hay cười, giờ lại cười trông cực ngu đần, đúng là bộ dáng thiếu niên tuổi này mới có.

Khương Nhuế cũng cười theo.

Diêm Chiêu lập tức chuyên chú mà nhìn cô.

"Làm sao vậy?"

"Cậu...... Cậu cười trông thật đẹp mắt." Hắn khó khăn mà nói.

Khương Nhuế bật cười, trong mắt mang theo ý cười: "Cậu cười lên cũng không tồi, rất soái khí."

Hắn không thể tránh né lại đỏ mặt, nhưng không còn xấu hổ như trước, chỉ ngưỡng ngưỡng cằm, giống con gà trống nhỏ kiêu ngạo, "Đó là đương nhiên!"

Còn tưởng rằng da mặt hắn mỏng, xem ra cũng không mỏng đi chỗ nào. Khương Nhuế lắc đầu trong lòng, "Mau xuống núi đi, những người khác chắc đã rời giường rồi."

Diêm Chiêu có chút luyến tiếc bầu không khí hiện tại, không vui vẻ mấy mà nhích từng bước một, nhưng đường núi dù dài đến mấy, có nhích từng tý thì cũng rất mau đã đến nơi.

Ở trên đường Khương Nhuế nói rõ ràng với hắn, quan hệ của hai người, trước mặt người ngoài phải thu liễm lại, không phải làm bộ thành người xa lạ, nhưng không thể tùy tiện nắm tay, rốt cuộc vẫn là học sinh, bề ngoài vẫn phải có chút bộ dáng của học sinh.

Diêm Chiêu kéo khóe miệng, không tình nguyện gật đầu đồng ý.

Đến dưới chân núi mới vừa 7 giờ, những người khác vừa mới dậy, Khương Nhuế trở lại trong phòng, người khác tò mò hỏi, cô chỉ nói ra ngoài đi dạo một chút, cũng không ai nghi ngờ gì.

Buổi sáng lại hái đào nửa ngày, ăn xong cơm trưa, giáo viên thông báo chuẩn bị quay về trường học.

Khi hái đào thì một đám kêu khổ thấu trời, giờ phải đi thật, lại có người luyến tiếc.

Chủ vườn trái cây thương lượng với Lâm lão sư trả tiền công, học sinh tới chỗ của ông ta ăn cơm dừng chân, trước đó trường học đã cho tiền, cho nên tuy rằng đám nhóc này làm việc hiệu suất không cao, nhưng tiền công vẫn phải phát.

Đám học sinh nghe thấy được, sôi nổi vãnh tai, Lâm lão sư buồn cười nói: "Lúc trước không phải nói muốn mua ít đào mang về nhà sao? Không bằng lấy đống đào mới hái này đi, dù sao các em lười như vậy, muốn tính tiền công thật, chẳng biết được mấy xu!"

"Vâng vâng vâng!" Một đám trẻ con bị ghét bỏ cũng không thèm để ý, cuối cùng mỗi người vô cùng cao hứng xách theo một túi đào lên xe.

Nhìn chung, mỗi người đều đen thêm một vòng, đối với bọn được nuông chiều từ bé thế này mà nói, xác thật cũng là mệt mỏi quá sức, hành trình quay về đều ngủ cả.

Bởi vì buổi sáng dậy sớm, Khương Nhuế cũng tựa lưng vào ghế ngồi dưỡng thần, không biết ngủ khi nào, khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang dựa vào đầu vai Diêm Chiêu, mà đầu hắn để ở trên đỉnh đầu cô, hô hấp đều đều, xem ra cũng đã ngủ rồi.

Cô không động đậy, lẳng lặng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ vụt lùi lại, cho đến khi sắp đến trường học, mới kêu người gọi dậy.

Một đám người hôm qua tập hợp trước cổng trường, hôm nay lại ở trước cổng trường giải tán, nhưng trong đó có chút khác biệt.

Diêm Chiêu đứng cách mấy bước, nhìn Khương Nhuế tạm biệt với Trương Giai Giai.

"Chiêu ca, chúng ta cũng đi thôi." Vương Hiểu Đông nói.

Diêm Chiêu không cần nghĩ ngợi, "Bọn mày đi trước, tao còn có việc."

Lại là cái kiểu lấy cớ quen thuộc, Vương Hiểu Đông rõ ràng nhớ rõ, lần trước Chiêu ca nói như vậy xong, không quá vài phút, cậu liền thấy hắn ăn mảnh với học sinh giỏi ở tiệm trà sữa!

Lâm Hàng theo tầm mắt Diêm Chiêu nhìn lại, trong mắt có chút hiểu rõ, vui đùa nói: "Chiêu ca, có chuyện tốt nhớ chúc mừng đấy."

"Chờ." Mày Diêm Chiêu giương lên, trên mặt xuân phong đắc ý.

"Bọn bây bí mật cái gì đấy?" Vương Hiểu Đông hoang mang khó hiểu, định hỏi cho rõ ràng, lại bị Lâm Hàng kéo đi: "Tới tới tới tiểu mập mạp, anh giải thích cho em nghe."

"Mày mới mập ấy!"

"Ờ ờ ờ mày béo nhất." Thanh âm hai người đi xa.

Người đi hết, rốt cuộc chỉ còn hai người bọn họ, Diêm Chiêu đến gần vài bước, ho khan một tiếng, "Đi hết rồi."

Khương Nhuế ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: "Đúng vậy."

Diêm Chiêu sờ soạng mũi, đột nhiên hùng hổ đoạt lấy túi của cô cầm trong tay, một cái tay khác dắt tay cô, giống như đoạt người, "Đi, đưa cậu về nhà."

Balo Khương Nhuế còn ở trên vai hắn, tương đương với hắn một người đeo hai cái cặp sách, xách theo hai túi đào, còn một bàn tay khác dắt cô.

"Để tớ xách đào cho." Khương Nhuế đuổi kịp bước chân hắn.

"Không cần," Diêm Chiêu chém đinh chặt sắt, lại quay đầu lại nhìn cô, lẩm bẩm nói: " Thân thể cậu nhỏ......"

Khương Nhuế khuyên nhủ: "Cậu đừng ỷ vào sức lực mình lớn thì cậy mạnh, nếu mang nặng rồi không cao được thì làm sao?"

Diêm Chiêu lập tức trừng mắt hỏi lại: "Tớ còn không cao sao! Trong lớp chỉ có mỗi thằng Sào là cao hơn tớ!"

Cái Sào là biệt danh của một cậu bạn trong lớp, bạn học đó cao gầy cao gầy, chừng một mét chín mốt, xa xa nhìn thì không khác cái sào là mấy.

"Nhưng thân thể cậu còn đang phát triển, có thể cao hơn nữa nha."

"Không sao". Diêm Chiêu chẳng hề để ý, nắm tay cô đi đến trạm xe buýt.

Thấy hắn dầu muối không ăn, Khương Nhuế khẽ nhíu mày, ngữ khí bình tĩnh: "Túi đào với cặp sách, cậu chọn một cái cho tớ."

Diêm Chiêu ngẩng đầu nhìn biển báo số xe ở trạm, nghe vậy dừng một chút, chậm rãi chuyển qua nhìn cô, thấy mặt cô không có biểu tình gì, tuy rằng vẫn là trong trắng lộ hồng, vẫn là bộ dáng thịt thịt mềm mại, nhưng hắn lại phá lệ mà thấp thỏm lên, thử nói: "Tớ giúp cậu cầm không tốt sao?"

Khương Nhuế gật đầu, nói: "Đương nhiên là tốt, cậu giúp tớ tớ rất vui vẻ, nhưng cậu nhìn xem, hai tay tớ trống trơn, một mình cậu lại xách bốn thứ, cậu sợ tớ mệt mỏi, chẳng lẽ tớ không lo lắng cậu mệt sao?"

Diêm Chiêu giật mình, rất nhanh liền vui vẻ hẳn lên, cười hắc hắc ra tiếng.

Khương Nhuế bất đắc dĩ, ngữ khí mềm lại, "Đừng cười, để tớ cầm cho."

Diêm Chiêu liền ước lượng túi đào với cặp sách hồi lâu, cuối cùng cảm thấy cặp sách tương đối nhẹ, mới để cô đeo.

Hai người ngồi một chỗ trên xe đến dưới đường Liên Hoa, Diêm Chiêu còn chưa có ý dừng bước, vẫn luôn đi cho đến khi thấy cửa tiệm đồ ngọt, Khương Nhuế hỏi hắn: "Có muốn vào ngồi lát không?"

Diêm Chiêu chần chờ một chút, lắc đầu, "Lần sau đi."

Không biết vì sao, rõ ràng đã đi đến nhà cô, giờ cậu đến thêm lần nữa thì lại cảm thấy có chút khẩn trương, tưởng tượng đến quần áo trên người mình nhăn dúm dó, còn mang theo mùi mồ hôi, hắn lại càng không dám đi.

Lưu luyến không rời mà tách ra, tuy nói sáng mai là có thể gặp lại, nhưng Diêm Chiêu một bước bước lên xe buýt, liền phát hiện giống như mình lại nhớ cô.

Người yêu, người yêu......

Hắn ở trong lòng nhẩm cái từ ngữ mới lạ này, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, móc điện thoại ra gõ vào mấy chữ: Người yêu có thể làm gì?

Tác giả có lời muốn nói:

Lão lục: Ấy, nơi này có cửa nè.

Cửa: Chào mọi người, hãy gọi ta là thế giới mới.

Lời editor (19/10/2019): 20/10 vui vẻ nhé các nàng, có ai được tặng quà gì không? Có anh nào thổ lộ chưa?

Ed vẫn cô đơn sớm tối ôm máy tính cày phim, đọc truyện:vv. Nhưng được cái, lớp ta tổ chức bốc thăm quà cho bọn con gái, ed bốc được cây son nè ~ He he,... trong hộp có đúng 2 cây son (giá trị nhất trong hộp), ta là đứa trời phật phù hộ, ăn ở có đức lắm mới bốc được đấy:>>. Có đứa lớp ed bốc được độn ngực với durex =")), đứa bốc được durex chắc là đi cày cấy ngay và luôn với người yêu rồi:>>

Ôi, tui cô đơn qué:<



22/09/2019 – Hoàn thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui