Lão Đại Đừng Như Vậy


Nghe lời nói của người trước mặt, Phù Hy Nguyệt cười khẩy ngẩn đầu: "Vậy anh có biết Lâm Hãn và đám người họ Lục kia có mối quan hệ gì không?"
"Cái gì?"
"Anh không biết gì sao? Hắn ta là con riêng của Lục lão gia đó.

Dù hắn không sống ở Lục gia nhưng vẫn được Lục lão gia hết mực cưng chiều.

Anh nghĩ Lục gia sẽ vì lão đại mà diệt đi đứa con mình sao?"
Cô vừa dứt lời, điện thoại đột nhiên rung lên.

Có người gọi đến.
"Alo?"
"Hy Nguyệt, là anh đây.

Không ngờ Châu lão đại lại khiến em lo lắng như vậy, anh và em bên nhau nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy em tìm kiếm định vị anh lần nào.
Bị phát hiện rồi? Hai mắt cô mở to không dám tin.


Sao có thể chứ? Rõ ràng cô đã bí mật lắp ráp sao anh ta có thế biết được.
Thấy cô không lên tiếng, Lâm Hãn khẽ cười giải đáp: "Em có thể lắp ghép vào điện thoại anh, thì anh cũng có thể bí mật lén vào điện thoại của em chứ, đúng không?"
"Nếu đã phát hiện rồi, tôi cũng không muốn nói nhiều.

Muốn chúng tôi làm thế nào anh mới chịu thả lão đại."
Lâm Hãn bên đầu dây bên kia cười lớn: "Hy Nguyệt, em rõ biết anh muốn cái gì mà."
Phù Hy Nguyệt tức giận nói: "Nằm mơ đi."
"Vậy thì anh không chắc mình sẽ làm gì lão đại của em đâu.

Chẳng phải em không thích sài chung đồ sao? Vậy anh để cô gái khác ngủ cùng Châu lão đại nhé?"
Câu cuối cùng Lâm Hãn cố tình nói lớn hơn để chọc tức cô.

Phù Hy Nguyệt cắn môi, đôi mắt đã sớm trừng đến đỏ: "Anh tưởng ai cũng như mình hay sao? Lâm Hãn, tôi nói cho anh biết, tốt nhất anh để yên cho lão đại.

Nếu không đừng trách tôi."
Lâm Hãn hạ giọng nhẹ nhàng: "Hy Nguyệt, anh sao có thể trách em chứ? Anh yêu em còn không hết mà."
"Thả lão đại ra trước rồi chúng ta nói chuyện."
"Ha ha ha, Hy Nguyệt, trò này em làm bao nhiêu lần rồi.

Em tưởng còn có thể dụ được anh hay sao?"
Lâm Hãn ngừng một chút, lại tiếp tục lên tiếng: "Anh sẽ ở cảng phía Tây đợi em, đến lúc em trở về bên anh thì anh sẽ thả hắn ra.

Tốt nhất là em đừng giở trò."
Cuộc trò chuyện kết thúc, cùng là lúc Thanh Phong quay trở về.

Đi theo sau anh ta là Vi lão đại cùng một người mà bản thân cô không ngờ tới nhất.
Nhìn người đàn ông kia bước vào, Phù Hy Nguyệt kinh ngạc đến mức không yên lặng trên sô pha: "Sao lại là anh?"
"Tôi không đến được hay sao? Hay là em sợ tôi làm nội gián?"
Người kia đút hai tay vào túi quần, nhướng mày nhìn chằm chằm vào cô: "Mục đích của tôi chính là muốn tiêu diệt
Lâm Hãn."

"Như em đã biết, hắn ta là con riêng của cha tôi.

Cũng đe dọa không ít đến vị trí của tôi.

Nên bây giờ chúng ta hợp tác quá tốt rồi còn gì? Em cứu Châu Phong, tôi tiêu diệt hắn."
"Nếu anh làm như vậy, Lục lão gia thì sao?"
Lục thiếu cười khẽ: "Ông ta không quản được tôi đâu."
(.]
Ngay trong đêm hôm đó, bọn họ khởi hành di chuyển đến chỗ hẹn với Lâm Hãn.

Lúc gần tới cũng hơn 8 giờ sáng,
Phù Hy Nguyệt lên tiếng ngăn lại: "Mọi người chia nhau ra tìm chỗ lão đại đi."
"Còn chị thì sao? Không lẽ chị định một mình đi đến gặp tên kia sao?"
Trước nhiều ánh mắt lo lắng, Phù Hy Nguyệt khẽ cười trấn an: "Không, hắn ta sẽ không làm gì tôi đâu.

Ngược lại, nếu biết tôi dẫn theo mọi người chắc chắn sẽ lấy lão đại ra đe dọa."
"Hắn cũng đâu ngu ngốc như vậy?"
Thanh Vũ nhíu mày: "Chị Nguyệt, hay là để em đi cùng chị."
"Không cần đâu, cậu cùng Lục thiếu canh chừng bên ngoài đi."
Dưới sự kiên quyết của cô, mọi người dù không đành nhưng vẫn tạm chấp nhận.


Dù sao cô cũng là người trong lòng của lão đại, một khi cô xảy ra chuyện bọn họ làm sao ăn nói với lão đại chứ?
Mọi người vừa xuống xe, Phù Hy Nguyệt đã đạp chân ra rời đi.
Vừa đến nơi đã thấy Lâm Hãn đứng chờ sẵn, mắt hắn vừa nhìn thấy cô đã trở nên sáng rỡ: "Hy Nguyệt."
"Đừng chạm vào tôi, lão đại ở đâu?"
Thấy biểu hiện không mấy thiện cảm trên gương mặt người phụ nữ trước mắt, chân mày Lâm Hãn chau lại, cau có nói: "Mở miệng ra đã hỏi đến tên Châu Phong đó.

Hy Nguyệt, em không sợ tôi không kiềm lòng được mà giết chết hắn hay sao?"
"Anh dám?"
"Em nghĩ tôi không dám sao?"
Lâm Hãn siết chặt cổ tay cô kéo cô bước lên tàu: "Chúng ta làm việc trước rồi đến gặp hắn ta sau."
Phù Hy Nguyệt vùng vẫy muốn tránh xa nhưng càng bị hắn kéo chặt hơn: "Buông ra, tôi muốn gặp lão đại trước."
Không biết hắn ta nghĩ cái gì, khóe môi bỗng dưng cong lên đồng Ý: "Được, nếu em muốn vậy tôi đưa em đi gặp
hán."
Nhìn vẻ mặt gian xảo kia, cô mím chặt môi thầm nghĩ không biết hắn ta lại muốn giở trò gì.
Đi khoảng chừng vài mét, Lâm Hãn dừng ở một cánh cửa rồi quay đầu lại nhìn cô lên tiếng: "Anh cho em gặp mặt
Châu Phong, sau đó em phải nghe theo lời của anh đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận