Viên đạn bay ghim chặt vào cánh tay đang cầm lái, Phù Hy Nguyệt nhăn mặt, quai hàm cắn chặt không nén cơn đau.
Dưới ánh mắt lo lắng của mọi người trong xe, cô cố gắng giữ bình tĩnh mà lái xe.
“Chị à, chị không sao đó chứ?”
Cô bé gái kia mặc dù đang rất sợ hãi nhưng vẫn không quên quan tâm đến Phù Hy Nguyệt.
Nghe câu nói kia, rốt cuộc cô mới biết tại sao đàn ông lại đặc biệt để ý những cô gái yếu đuổi như thế này.
“Không sao, đừng lo lắng.”
“Chị Nguyệt, có cần em lái thay chị không?”
“Đoạn đường này không thể thay người được.”
Phù Hy Nguyệt lái xe lao vun vút, nhanh chóng bỏ lại đám người kia phía sau.
Chiếc xe của cô cuối cùng cũng ra lộ lớn, nhìn kính chiếu hậu phía sau đã không còn ai đuổi theo, lại nhìn máu ứa ra từ cánh tay mình.
Cô mím môi đẩy cửa bước xuống xe, Châu Phong cũng theo sau.
Anh đi đến nắm chặt cánh tay người phụ nữ trước mắt, lạnh lùng lên tiếng: “Đến bệnh viện.”
Nói rồi, anh liền kéo cô ngồi vào băng ghế phía sau, đồng thời điện thoại của Thanh Phong gọi đến: “Lão đại, anh đến đâu rồi.”
“Đã ra ngoài đường lớn, các cậu về xử lý vết thương đi.”
Châu Phong vừa tắt máy, vừa ra lệnh cho người đàn ông ngồi trên ghế lái: “Lái xe đến bệnh viện gần nhất.”
“Rõ.”
Đầu Phù Hy Nguyệt được đặt trên vai của anh, bàn tay anh bịt chặt vết thương đang chảy máu.
Mắt quan sát sắc mặt trắng bệnh của người phụ nữ trong lòng: “Cố nhịn đau một chút.
Nếu đau quá cứ cắn vào tôi.”
Trước sự lo lắng của người kia, cô hơi buồn cười lắc đầu: “Tôi không sao.”
Châu Phong cúi đầu, môi mím chặt thành đường thẳng, một tay xoa xoa gương mặt xinh đẹp của Phù Hy Nguyệt: “Xin lỗi.”
Xin lỗi? Lời này không chỉ khiến cô bất ngờ mà người đàn ông đang lái xe nghe thấy cũng ngạc nhiên mà thắng gấp.
Bên cạnh cô là lão đại lạnh lùng tàn nhẫn trong lời nói của giới hắc đạo đó, vậy mà bây giờ lại mở miệng xin lỗi cô sao?
Phù Hy Nguyệt mở to mắt ngẩn đầu đối diện với đôi mắt sâu thăm thẳm kia, khóe môi hơi cong lên: “Đừng xin lỗi tôi, nếu anh thực sự biết lỗi, vậy sau này phải nâng cao đãi ngộ cho tôi đi.”
Cứ nghĩ là cô đang được chiều mà kiêu, không ngờ Châu Phong lại dễ dàng đồng ý: “Được, cô muốn như thế nào cũng được.”
Vừa định trêu chọc anh thêm một chút nhưng trước mặt đã tối sầm lại, bên tai chỉ còn vang lên giọng nói gấp gáp lo lắng của Châu Phong: “Hy Nguyệt, tỉnh lại đi.”
“Lái xe mau lên.”
“Hy Nguyệt, không được ngủ.”
Sự mất bình tĩnh của Châu Phong lần đầu tiên được bọc lộ trước mắt người khác, A Li đang lái xe nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn người kia một lần.
Lão đại nhất định là thích chị Nguyệt mất rồi.
Trời ơi, nữ thần trong lòng tôi lại rơi vào tay lão đại rồi sao?
[…]
Châu Phong đứng ngoài phòng bệnh, ánh mắt dán lên người phụ nữ đang nằm yên trên giường.
Khóe môi anh mím lại thành một đường thẳng, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Cùng lúc đó có hai người mặc áo đen đi đến.
“Lão đại.”
“Đám người kia thế nào rồi?”
Giọng nói khàn khàn vang lên, anh ngồi xuống, mắt lại nhìn thấy một người đi đến.
Nghe tiếng bước chân, Thanh Vũ, Thanh Phong cũng quay lại.
Người kia càng lúc một gần, gương mặt cực soái hiện rõ trước mắt, hai người họ nhìn nhau kinh ngạc không dám lên tiếng.
Thấy biểu hiện của hai người thuộc hạ, Châu Phong nhíu chặt chân mày nhìn người đàn ông dừng chân trước cửa phòng của Phù Hy Nguyệt.
“Lão đại, ông ta chạy thoát rồi.
Sẽ không có nguy cơ đe dọa gì đến chúng ta chứ?”
“Không sao, hắn không dám ra tay ở đây đâu.”
Thanh Phong, Thanh Vũ nhìn nhau không dám thở mạnh: “Lão… lão đại, vậy chúng tôi..?”
“Gọi người đến canh chừng Phù Hy Nguyệt.”
“Rõ.”
Hành lang bệnh viện chỉ còn lại hai người, một người ngồi, một người đứng.
Người kia cũng quay đầu nhìn anh, ánh mắt lộ rõ tia hứng thú: “Không ngờ Châu lão đại là người tình nghĩ như vậy.”
Châu Phong híp mắt lạnh lùng nhìn người trước mặt: “Anh là ai?”
Nghe câu hỏi của anh, người kia liền chìa tay ra, cười cười tự giới thiệu: “Tôi là Lâm Hãn, bạn trai cũ của Phù Hy Nguyệt.”
“Bạn trai cũ?”
“Tuy nói là như vậy nhưng vị trí bạn trai kia cũng không ai có thể thay thế được tôi.”
Lâm Hãn tự tin vỗ ngực ngồi xuống bên cạnh Châu Phong, đối với thái độ lạnh nhạt của anh, người kia vẫn láo lia cái miệng: “Châu lão đại, anh không biết đâu.
Cô bé Hy Nguyệt này nhìn có vẻ ngang ngược nhưng thật ra rất dễ mềm lòng.”
Châu Phong nhăn mặt: “Vậy tại sao anh thành bạn trai cũ?”
“Ừm thì có một vài chuyện hiểu lầm, cô ấy chỉ là đang giận dỗi nên muốn chia tay tôi thôi.”
Vậy sao? Anh không hiểu tại sao trong lòng lúc này lại vô cùng tức giận.
Hắn ta là bạn trai cũ của cô thôi mà, dù sao Phù Hy Nguyệt bây giờ đã nằm trong tay của anh.
Nhưng câu nói tiếp theo của Lâm Hãn lại khiến anh bắt đầu lo sợ.
“Hy Nguyệt chính là yêu tôi nhất, làm sao có thể để tôi bên ngoài lâu chứ.
Cô ấy chắc chắn sẽ khôi phục danh phận cho tôi.”.