Trời nắng chói chang Diệp Băng bị say nắng lúc nào không hay, đầu óc trở nên quay cuồng rồi ngất xỉu đi ngay khoảnh khắc thấy Lãnh Hàn Tử.
Nằm trên chiếc giường nhỏ, hàng mi mỏng có chút chuyển động nhẹ sau đó từ từ mở ra để lộ đôi đồng tử màu nâu lấp lánh.
Không gian trước tầm mắt mờ nhạt xoay như chong chóng, đầu đau như búa bổ khiến cho cô phải ôm chầm lấy đầu quằn quại trên giường.
Chỉ một lát sau cơn đau nơi đỉnh đầu dần tan đi, thị lực cũng đã trở lại.
Cổ chân đã được cố định lại vị trí ban đầu, vết sưng ở mắt cá chân giảm đi khá nhiều.
Khi rời khỏi giường, đi đôi ba bước cũng không còn thấy đau nữa.
Diệp Băng mông lung dáo dác nhìn túp lều đang ở cảm thấy mọi thứ quá lạ lẫm, khó mà thích ứng nhanh được với không khí im ắng này.
Lúc đang ngây ngô cô sực nhớ ra Lục Thuần Trạch đành làm liều đi ra khỏi lều kiếm anh.
Nơi này như là một doanh trại lớn dành cho việc tập huấn.
Với quy mô rộng lớn như thế này Diệp Băng bắt đầu dè chừng đi đến từng lều khác nhau tìm kiếm.
Thời tiết ở đây oi bức, cái nắng gây choáng váng vừa mới tỉnh dậy cô không tránh khỏi việc cơ thể còn cảm thấy mệt mỏi, đi chưa được mười phút lại phải dừng lại nghỉ ngơi.
Trong lúc nghỉ chân Diệp Băng có để ý tới một điểm kì lạ cứ hễ tầm hai, ba phút trôi qua là lại có một người đàn ông khác nhau xuất hiện, tay cầm theo một chiếc hộp sắc bí ẩn, chạy đi tới cái lều lớn nhất ở đằng kia rồi biến mất không thấy trở ra.
Ban đầu cô định hỏi thăm về tung tích của Lục Thuần Trạch nhưng những người ở đây mặt ai cũng hầm hầm khó chịu, một phen doạ cho cô sợ không dám tiến tới mở lời.
Ba phút thấm thoát trôi qua lại có thêm một người đàn ông nữa cầm chiếc hộp sắc phía xa xa chạy tới.
Lần này, cô để ý thấy người này mặt mũi cũng thuộc dạng hiền lành hơn mấy người trước nên mới lấy hết can đảm ngăn bước họ, hỏi nhanh: “Làm phiền anh cho tôi hỏi…”
Anh chàng dừng bước, rất lịch thiệp sợ mùi mồ hôi trên người bám lên người cô nên tự động tạo một khoảng cách nhất định rồi mới hỏi: “Cô cần gì sao?”
“Anh cho tôi hỏi lều của Lục Thuần Trạch đang ở đâu.”
Anh chàng mỉm cười, tự nhiên chỉ tay về phía cái lều nhỏ nhất, nói: “Cô cứ tới đó tìm cái lều có số 267 là tự động sẽ thấy anh ta.”
Diệp Băng hướng mắt theo hướng anh chàng chỉ, xác định được nơi cần đến cô mới quay sang lịch sự “cảm ơn” một tiếng.
Diệp Băng chuyển hướng đi xen kẽ giữa các lều lớn nhỏ, vừa lấy tay che ngay trán vừa ngước lên tìm cái bảng có số 267.
Đi vòng vòng một hồi cuối cùng cũng tìm thấy.
Cô quan sát xung quanh một lượt rồi mới dám đặt chân vào trong.
“Lục Thuần Trạch.”
Vừa bước chân vào cô đã kêu lên tên anh nhưng không có ai đáp lại.
Nhìn khắp nơi trong căn lều vẫn không thấy bóng dáng của anh đâu cô định quay đầu tới chỗ khác kiếm tiếp thì bắt gặp cái áo quen thuộc của Lục Thuần Trạch dính đầy máu khô.
Cầm cái áo lên, lo sợ định mang theo nó ra ngoài thì nghe thấy giọng của anh phía sau lưng vọng tới “Sau cô lại ở đây?”
Đầu tóc ướt nhẹp, cơ thể rắn chắc để lộ dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Anh lấy cái khăn trắng treo ở trên đầu giường lau khô đầu, vừa lau vừa nhìn cô.
“Anh có làm sao không?”
Diệp Băng hỏi han tới tấp.
Mới đầu anh có hơi ngạc nhiên chẳng hiểu cô đang nói gì nhưng khi nhìn thấy cái áo cũ dính đầy máu nằm trong tay cô anh cũng đã đoán ra được.
“Vừa nãy chỉ là vận động mạnh quá ảnh hưởng đến vết thương sau lưng vô tình làm cho nó chảy máu.
Khi nãy đã được sơ cứu xong bây giờ tôi ổn rồi cô không cần phải lo.” - Anh giải thích.
Hoá ra là vậy.
Diệp Băng thở phào nhẹ nhõm.
Cô có vài chuyện muốn hỏi rõ về nơi này nhưng chưa kịp hỏi thì anh đã chen ngang.
“Lão đại.” - Anh kêu lên.
Diệp Băng nhìn anh theo phản xạ cũng quay đầu lại nhìn người vừa bước vào đây.
Lãnh Hàn Tử dáng người cao ráo, khuôn mặt góc cạnh lãnh đạm, hai tay ung dung yên vị trong túi quần âu đắt tiền, phía sau lưng như ngày nào vẫn là cánh tay phải đắc lực của hắn - A Tuấn.
Cả bốn người tám mắt nhìn chằm chằm đối phương.
Ngoài trời hơn 39 độ C vậy mà chỉ riêng trong căn lều này cô cảm thấy nhiệt độ đang từ từ giảm xuống một cách chóng mặt, tạo ra một bầu không khí căng thẳng, chèn ép dây thần kinh.
“A Tuấn.”
Lãnh Hàn Tử nhắc nhở người phía sau.
Cậu từ khi vào đây chắc hẳn cũng bị cuốn theo bầu không khí gượng ép này từ bao giờ.
A Tuấn giả vờ ho khan vài tiếng để xua tan tình hình hiện tại giữa bốn người, nói: “Lục Thuần Trạch, lão đại đã xem qua hồ sơ của anh thấy được anh rất có tiềm năng.
Bắt đầu từ ngày mai anh sẽ trở thành thuộc hạ của Ngài ấy.
Nếu anh cảm thấy không ổn ở chỗ nào đó tối nay cứ việc tới tìm tôi để hỏi rõ.”
A Tuấn vừa dứt lời cô đã quay phắt sang nhìn Lục Thuần Trạch.
Không ngoài dự đoán của cô trông anh rất vui vẻ khi ước muốn của anh đã trở thành hiện thực.
Vậy là kể từ ngày mai anh sẽ như A Tuấn chịu mọi sự quản lý dưới tay Lãnh Hàn Tử, hắn nói chết nhất quyết không được cắn răng mà sống, hằng ngày chém chém giết giết, tay nhuốm bao nhiêu là máu.
Diệp Băng thoáng lo nghĩ không biết nên buồn hay nên vui cho việc này nữa đây.
Lạc lối trong dòng suy nghĩ lốc xoáy đột nhiên A Tuấn kêu cô đi theo hắn “Còn cô thì đi theo chúng tôi một lát.
Nơi này không phải ai cũng có thể bước vào, trước khi cô được tự do đi lại chúng tôi cần phải hỏi một số thông tin để đảm bảo.”
Với bộ não của mình Diệp Băng nhận biết được đây là cách A Tuấn che giấu thân phận thật sự của cô để không một ai nghi ngờ.
Cô chấp thuận gật đầu, theo sau lưng hai người họ đột nhiên Lục Thuần Trạch kéo tay cô lại, nói với Lãnh Hàn Tử: “Lão đại, cô gái này là người tôi dẫn theo chắc chắn sẽ không như những kẻ khác.
Tôi nguyện lấy danh nghĩa và tính mạng này để đảm bảo với anh.”
Cô không ngờ được rằng Lục Thuần Trạch lại nói giúp cho mình.
Diệp Băng khẽ liếc mắt nhìn hắn muốn biết ý định của hắn thông qua biểu cảm trên mặt.
Đôi con ngươi màu đen trở nên khó đoán, nét mặt của hắn vẫn như cũ nhưng tại sao khi đưa toàn bộ vào trong tầm mắt lại cho Diệp Băng một nổi sợ khó nói thành lời đến vậy.
A Tuấn nhanh nhảu bác bỏ ý định của Lục Thuần Trạch, cậu không vòng vo trực tiếp cảnh cáo: “Thuần Trạch, anh nên biết rõ luật lệ của Phong Dạ Hắc nghiêm khắc đến mức nào.
Một người chỉ vừa được một chút tín nhiệm của lão đại đã lên tiếng nói giúp cho một người khác?Anh nên im lặng giữ mình một chút để chúng tôi đưa cô gái này đi, có như vậy mới mong ngày hai người gặp lại.”
Ngoại trừ Lãnh Hàn Tử ra thì A Tuấn là người thứ hai có quyền quản lý Phong Dạ Hắc.
Mặc dù anh cũng bị những lời của A Tuấn làm cho nghĩ ngợi nhưng tay vẫn không buông.
Diệp Băng không muốn liên lụy tới người vô tội, đành nói với anh “Anh yên tâm đi, chỉ là tra khảo ít thông tin thôi mà.”
Vừa nói cô vừa tháo gỡ tay của anh ra.
Sau đó cùng hai người họ đi tới lều của Lãnh Hàn Tử.
Tới nơi, cô thong dong đi vào, tìm chỗ ngồi thoải mái rồi ngồi lên.
Lãnh Hàn Tử cau mày, miệng lưỡi châm chọc “Xem ra thiếu tôi em sống cũng không quá thiếu thốn.”
Diệp Băng biết hắn muốn nói đến điều gì.
Trong lòng cô thật sự chẳng muốn làm liên lụy đến người năm lần bảy lượt hy sinh bản thân mình để cứu cô như Lục Thuần Trạch.
Tựa lưng về phía sau, bắt chước giọng điệu của hắn, cô đáp trả: “Anh là đang ghen à?”