Lão Đại Hắc Đạo Đã Động Lòng


Việc này Lãnh Hàn Tử mà biết được nhất định sẽ không tha cho Lục Thuần Trạch.

Cả toàn thể người trên dưới của Lãnh gia càng không có lý do để tha cho anh.
Nếu Lãnh Vũ đã bị anh giết từ lâu thì bây giờ chỉ còn mỗi Lãnh Hàn Tử thôi.

Hiện tại bị anh bắt ở đây nên cô không thể biết được tình hình của Lãnh Hàn Tử ở ngoài kia ra sao.

Bây giờ, hắn đang an toàn hay đang gặp nguy hiểm?
“Anh không được giết Lãnh Hàn Tử.” - Diệp Băng vội nói lớn “Chỉ cần anh thả tôi ra, tha cho anh ấy một mạng tôi sẽ tìm cách để Lãnh gia trao quyền thừa kế lại cho anh.

Tôi nói tất nhiên sẽ làm được.”
Lời này Lục Thuần Trạch nghe thấy mà tức cười.
“Cô nghĩ tôi làm tới mức này thì còn nhắm vào cái ngôi vị đó sao? Cái nơi giả tạo đó từ lâu tôi đã chẳng thèm nghĩ tới sẽ đặt chân vào.

Bây giờ, tôi chỉ có mục tiêu duy nhất là giết chết Lãnh Hàn Tử, sau đó biến dinh thự Lãnh gia thành mồ chôn cho đám họ Lãnh đó thôi.”
“Không!!!”
Diệp Băng gằn giọng hét lớn, căm phẫn trước thù hận quá lớn của Lục Thuần Trạch.

Chỉ cần cô còn sống, chỉ cần Lãnh Hàn Tử vẫn an toàn, cô sẽ ngăn chặn kế hoạch của anh bằng mọi giá, cho dù bản thân có mất mạng đi chăng nữa.
Lục Thuần Trạch lấy một bao thuốc lá trong túi áo, chăm lửa một điếu, rít một hơi dài.

Khuôn mặt góc cạnh của Lục Thuần Trạch chìm trong làn khói trắng dày đặc chẳng biết được anh đang tính làm gì tiếp theo.

Rít điếu thuốc được vào hơi dài thì anh dụi đầu điếu thuốc vào bệ cửa sổ.

Thương tình cô bị bắt không nắm bắt được tình hình bên ngoài nên anh thông báo trước kế hoạch chuẩn bị tiến hành cho cô biết.

“Tôi sẽ chuẩn bị đi giết Lãnh Hàn Tử đây.

Cô cứ yên tâm mà ở đây đi.

Khi nào hắn ta chết tôi sẽ kêu thuộc hạ nói cho cô biết.”
Cô nghiến răng, trào phúng chửi anh một câu “Tên đê tiện!”
Anh cười phá lên, mặc kệ có bị chửi rủa như nào vẫn xem như không hề bị ảnh hưởng.

Lục Thuần Trạch khoá chặt cửa lại, kêu người đứng canh gác cẩn thận.

Thuốc an thần mà Lý Duật Hành tiêm cho Lãnh Hàn Tử tới tối đã hết phát huy tác dụng.

Hắn đuối sức tỉnh giấc, chốc lát não bộ hoạt động lại bình thường hắn mới nhận ra được ý đồ của Lý Duật Hành.
Hắn không tức giận, chỉ quan tâm một việc là an nguy của Diệp Băng.

Tháo gỡ vài sợi dây trên người ra, từ từ từng bước hắn mở cửa phòng bệnh đi ra bên ngoài.

Vệ sĩ của gia tộc Brian thấy hắn đã tỉnh một người trong số đó đi tới cản hắn lại.
“Ngài Lãnh, mong ngài hãy trở vào phòng.

Bây giờ, ngài đang gặp nguy hiểm.”
“Biến ra chỗ khác.” - Lãnh Hàn Tử đẩy người vệ sĩ vào vách tường, mũi chân hướng thẳng ra cửa bệnh viện.
Bây giờ, cơ thể hắn đang yếu đám người vệ sĩ thừa sức cản Lãnh Hàn Tử lại nhưng trách nhiệm của bọn họ đơn giản chỉ là canh gác không cho một người lạ nào tiếp cận phòng bệnh.

Sợ rằng nếu như hắn chống trả như vừa rồi có mệnh hệ gì thì họ có chục cái mạng cũng không trả hết.

Người vừa rồi đứng ta cản Lãnh Hàn Tử bấm số điện thoại gọi cho Lý Duật Hành báo cáo lại tình hình rồi xin chỉ thị từ anh.
Lãnh Hàn Tử thành công ra tới cửa bệnh viện.

Lê từng bước xuống bậc cầu thang, đứng ngay bên lề đường ngó ngang ngó dọc bắt taxi.

Một tài xế taxi từ xa vừa huýt sáo vừa lái, trông thấy Lãnh Hàn Tử đang bắt xe, anh ta nhanh nhảu chạy lại tiếp cận vị khách đầu tiên cho hôm nay.

Ghế sau taxi đậu ngay trước mặt, hắn định mở cửa xe, ngồi vào trong thì từ đâu một viên đạn xẹt qua, làm cửa kính xe vỡ tung thành từng mảnh.

Liên tiếp hai, ba viên kẹo đồng nhắm thẳng vào ghế sau của chiếc xe taxi xấu số.

Vài viên đạn sau đó vô tình có một viên xẹt qua má hắn, rỉ máu.

Mục đích rõ hơn cả ban ngày, kẻ này muốn bắn chết Lãnh Hàn Tử ngay trong xe.
“Không muốn chết thì lái xe nhanh lên.”
Tài xế trẻ lần đầu tiên ở trong tình cảnh mưa đạn nên hoảng loạn vô cùng, không biết phải làm sao.

Lãnh Hàn Tử ngồi ở ghế sau lên tiếng mới khiến cho anh ta khôi phục lại ý thức.

Cuống quýt đạp mạnh chân ga chuồng lẹ ra khỏi địa ngục.
“Chạy càng xa càng tốt, tôi sẽ trả tiền đầy đủ.”
Người tài xế thầm nói trong bụng “Tiền bạc gì giờ này nữa sắp chết đến nơi rồi kìa.”.

Tính ra anh tài xế này cũng rất sợ chết cứ chạy hết đường này đến đường khác để tên muốn ám sát không kịp bám theo.
“Cho tôi mượn điện thoại.” - Lãnh Hàn Tử nhướn người lên ghế lái, hỏi mượn.
“Đây đây.” - Tài xế run rẩy móc điện thoại ở túi quần trước đưa cho Lãnh Hàn Tử “Anh… Anh gọi cảnh sát lẹ đi.

Tôi chưa muốn chết đâu!”
Thân phận của hắn mà gọi điện cho cảnh sát chắc chưa kịp bị giết đã bị cho ngồi tù rồi.

“Alo, tôi Hàn Tử đây.” - Lãnh Hàn Tử gọi điện cho Lý Duật Hành, nói rõ sự việc trước cửa bệnh viện cho anh biết.
Lý Duật Hành bên đầu dây bên kia cắn răng “Trở về dinh thự của ông tôi đi cậu sẽ được an toàn.”
Lãnh Hàn Tử cúp máy, nói địa chỉ dinh thự gia tộc Brian cho tài xế biết.
Tài xế đỗ xe ngay trước cổng, choáng ngợp ngước nhìn cái cổng bằng vàng bự tổ chảng.

“Đây là tiền của anh.” - Lãnh Hàn Tử đưa cho anh ta một tấm thẻ “Trong đây có 300triệu đủ để anh xài cả đời.

Coi như đây là lời xin lỗi của tôi cho vụ việc xảy ra hồi nãy đi.”
Cầm trong tay tấm thẻ 300 triệu khiến cho anh ta mừng đến cứng đơ cả người “Cảm ơn anh.

Tôi sẽ xài chúng vào việc có ích.”
Tài xế luôn miệng cảm ơn hắn, vui quá còn bật khóc như đứa con nít nữa.

Vì đang có việc gấp hắn không thể đứng ở ngoài quá lâu đành từ biệt anh ta rồi đi vào trong dinh thự gặp những người còn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui