Từ sau đêm hôm đó hắn ta dần không thường xuyên về nhà.
Một tuần cùng lắm hắn mới về được một lần nhưng được một chút liền hối hả đem theo tên thuộc hạ thân cận đi mất.
Trong lúc hắn ta bận rộn Diệp Băng mới có cơ hội sống thoải mái.
Trừ lúc buổi sáng cô vẫn ở nhà của hắn ra thì tới tối cô sẽ cùng với Lam Hoa và một số người trong club đi shopping, đi du lịch vài ngày.
Cuộc sống thảnh thơi, trôi qua một cách yên bình vô cùng.
Nhưng chính vì quá tự do nên Diệp Băng không thể không suy nghĩ nhiều.
Vào một ngày như thường lệ tầm mười giờ trưa cô mới mở mắt tỉnh dậy.
Cứ ngỡ đêm hôm qua Lãnh Hàn Tử không trở về như mọi ngày cho nên cô đã không mặc đồ trong khi ngủ để cho thoải mái.
Nào ngờ vừa mở mắt ra Diệp Băng đã nghe thấy giọng nói của hắn vang bên tai.
Lúc ấy, chẳng hiểu bị làm sao mà cô lại không muốn bật dậy để nhìn hắn mà chỉ im lặng, nằm đấy giả vờ như vẫn còn đang ngủ, lắng tai nghe lấy cuộc nói chuyện của hắn với một người nào đó thông qua điện thoại.
Vì giọng của hắn rất nhỏ nên cô không thể nghe hết được cuộc nói chuyện, cố gắng dữ lắm cô mới nghe được một câu trọn vẹn "Không còn giá trị lợi dụng nữa xử lý cho gọn gàng một chút, đừng để lại manh mối như lúc trước."
Hắn nói xong thì cúp máy.
Diệp Băng có thể cảm nhận được sau khi tắt máy thì hắn đã quay sang nhìn cô một cái.
Dường như hắn đang muốn kiểm chứng xem cô đã thức hay chưa, có nghe được những gì hắn cố gắng giấu giếm hay không.
Nhìn khoảng một lúc Lãnh Hàn Tử mới chịu buông tha cho cô, đi ra ngoài.
Cánh cửa phòng vừa kêu lên một tiếng "cạch" nhỏ Diệp Băng liền thở hắt ra một hơi, nhịp tim đang đập loạn xạ nhờ hít thở lưu thông từ từ mới bình ổn trở lại.
Cô tự hỏi tại sao bản thân lại sợ hãi trước một ánh nhìn của hắn? Dù gì cô cũng đâu nghe được gì nhiều, chỉ là vô tình câu nói của hắn lọt vào tai.
Nhưng đó không phải là điều đáng để cô suy nghĩ tới.
Quan trọng hơn hết là câu nói cuối cùng trước khi Lãnh Hàn Tử cúp máy.
Hắn nói "xử lý cho gọn gàng một chút." chẳng lẽ nào hắn muốn diệt khẩu ai đó? Hắn giết người sao?
Nhưng tại sao một việc như vậy hắn lại nói ở đây? Là do hắn tin dù cô có nghe thấy gì thì chắc chắn vẫn không làm gì được hắn hay là hắn trông thấy cô vẫn còn ngủ nên mới yên tâm?
Chỉ mới suy nghĩ tới đó thôi trên trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Diệp Băng tự nhủ bản thân đã suy nghĩ quá nhiều chứ làm gì hắn ta lại đáng sợ đến mức giết người không gớm tay chứ.
Nghĩ đến đây cô tự xem bản thân mình suy nghĩ đã đúng, ép buộc suy nghĩ không đúng kia về hẳn ra khỏi tiềm thức.
Rời khỏi giường, thay đồ xong xuôi cô đi xuống dưới lầu thì trông thấy hắn vẫn còn đang ở đây.
Cô có hơi bất ngờ nhưng rồi cũng lấy lại dáng vẻ bình thường rất nhanh.
Phải nói Lãnh Hàn Tử có trực giác rất tốt, cô vừa xuống tới nơi hắn đã ngoảnh đầu lại nhìn cô mặc dù trước đó cô không hề gây ra một tiếng động nào.
"Anh về lúc nào vậy?" - Diệp Băng tỏ vẻ tự nhiên hỏi hắn.
"Tôi mới về tới thôi."
"Em ăn gì chưa?
"Tôi chưa đói."
Hắn gật đầu rồi nói tiếp "Tối nay nhớ về sớm."
"Đi đâu sao?" - Cô hỏi.
"Chỉ là hợp mặt với các bang thôi."
Gần tháng nay đây là lần đầu tiên cả hai nói với nhau trên hai câu, với lại cũng đã lâu hai người họ mới cùng nhau xuất hiện tại một nơi nào đó.
Tối hôm nay, Diệp Băng đã từ chối việc đi quẩy bar với Lam Hoa mà quyết định ở nhà sửa soạn cho lộng lẫy trước khi hắn tới đón.
Dù gì cũng là phụ nữ ít nhất cũng phải bỏ một ít thời gian chăm sóc bản thân cho xinh đẹp.
Bộ mặt của hắn cũng là bộ mặt của cô, sánh vai bên một tên lão đại khét tiếng thì phải là một người phụ nữ đầy sự quyến rũ, thông minh thì mới khiến cho người ta phải ngước nhìn.
Diệp Băng đi qua đi lại tủ đồ nãy giờ cũng đã gần nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa quyết định được sẽ mặc gì tối nay.
Cô đã gọi điện cho Lam Hoa nhờ cô ấy hổ trợ, cuối cùng cô ấy lại nói một câu "Mày mặc gì chả được." làm cho cô tức chết.
Đang loay hoay thì cánh cửa đột nhiên mở ra, Lãnh Hàn Tử ăn mặc lịch thiệp bước vào.
Quan sát từ trên xuống dưới vẫn chưa thấy cô sửa soạn gì bèn hỏi: "Sao bây giờ em còn chưa thay đổi nữa?"
Diệp Băng lúng túng "Anh thông cảm, phụ nữ trong những lúc này cần phải có thời gian suy nghĩ."
Hắn đưa mắt nhìn một đống đồ hiệu nằm ở trên giường, vài cái còn nằm vương vãi khắp sàn ít nhiều cũng đã đoán ra lý do.
Hắn chầm chậm đi tới gần, nhìn hết một lượt mấy bộ đồ cô có rồi hắn khom người xuống nhặt chiếc váy ngắn màu đỏ nổi bật ở dưới chân đưa cho cô "Em mau thay đi, tôi đợi."
Cầm lấy chiếc váy, cô nhanh chóng bay vào phòng tắm thay đồ.
Khi trở ra cô đi tới trước mặt hắn, còn hắn kĩ lưỡng quan sát mọi khía cạnh rồi hài lòng gật đầu một cái.
Họ đi tới buổi tiệc ngày hôm nay vào lúc chín giờ tối, gần mười giờ thì mới tới nơi.
Như ngày đầu tiên cô và hắn hợp tác với nhau, hắn ga lăng mở cửa xe cho cô, cô như một con mèo sang trọng ngoan ngoãn khoác tay chủ nhân của mình bước chân vào trong bữa tiệc của giới hắc đạo, chỉ khác ở chỗ cảm giác đã quen thuộc hơn trước.
Mọi thứ vẫn như lúc ban đầu.
Những lão đại của các bang phái khác vẫn thay phiên nhau đi tới chào hỏi hắn, trao đổi một số công việc giữa các bang với nhau.
Diệp Băng đi vòng vòng buổi tiệc để kiếm chút rượu nhâm nhi cho đỡ nhàm chán nhưng đi mãi vẫn không thấy một chai rượu nào.
Cô có hỏi nhân viên ở đây thì mới biết buổi tiệc hôm nay chủ yếu để các lão đại với nhau có sự tỉnh táo để trao đổi một dự án lớn sắp tới nên sẽ không có rượu.
Thứ duy nhất khiến cho cô giải khoay đã không được phép xuất hiện.
Cô chọn ngồi ở vị trí ít ai chú ý nhất để ngồi quan sát mọi người.
Ngồi ở đó nhìn hết người này đến người khác cô mới biết được tất cả đều có một điểm chung.
Cách ăn mặc của họ đơn giản hơn mức cô nghĩ, cử chỉ hành động giống như những người trong giới thượng lưu, kinh doanh bất động sản.
Ai mà nghĩ đến việc tất cả những người có mặt ở đây lại là lão đại trong tổ chức mafia được.
Trong lúc đó, Lãnh Hàn Tử đã lọt vào tầm quan sát của Diệp Băng.
Nói tới nói lui cũng chỉ thấy có mình hắn là toát ra khí chất của một ông trùm, khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo, dáng người cao ráo, giọng nói trầm thấp lạnh lùng.
Không biết có phải hắn thật sự có trực giác nhạy bén hay không mà đột nhiên hắn lại thình lình liếc mắt nhìn về phía chỗ cô ngồi, ánh mắt đó làm cho cô chột dạ.
Hắn nói vài câu với chủ tịch Doanh rồi tiến tới chỗ cô ngồi.
"Em ngồi đây làm gì?"
Diệp Băng chán nản liếc mắt qua chỗ khác, nói: "Tôi thấy buổi tiệc này quá nhàm chán rồi."
Cô định sẽ nhờ hắn kiếm cho cô một chai rượu vang đỏ vậy mà còn chưa kịp mở lời thì đã có người muốn nói chuyện với hắn.
Trông thấy cách hai người họ trao đổi với nhau nghiêm trọng vô cùng.
Chẳng biết họ sắp có dự án gì lớn đến mức tỏ vẻ thần bí như vậy.
Phút chốc Diệp Băng lại thấy hứng thú muốn biết nội dung cuộc nói chuyện đó, cô ngồi im lặng lắng tai nghe.
Còn chưa kịp nghe được gì thì Diệp Băng đã nghe một tiếng nổ lớn, tất cả cửa kính đồng loạt vỡ tan tành, bắn tung toé khắp nơi.
Cô ngồi gần phía cửa kính nhất nên cũng không thể tránh khỏi việc bị thương.
Vài mảnh vỡ thuỷ tinh cứa vào phần cánh tay, chân và một vệt nhỏ trên má trái.
Diệp Băng theo phản xạ thu người lại, khung cảnh nghiêm túc ban đầu giờ đây hỗn loạn vô cùng.
Lãnh Hàn Tử đi tới che chắn cho cô rồi đỡ cô đứng dậy.
Ồ ạt tiếng súng đạn vang dữ dội đến chói tai.
Hắn ta gấp gáp nắm tay cô chạy đến lối đi phía sau của tòa nhà.
Trong lúc chạy ra ngoài có vài tên bí ẩn mặc đồ che kín người xông tới phía hai người.
Lãnh Hàn Tử từng bước dọn dẹp hết từng tên một nhưng số lượng quá đông, dù hắn có mạnh đến mấy cũng phải thấm mệt với sự lì lợm của bọn chúng.
Hắn một bên đáp trả, một bên bảo vệ cho Diệp Băng ở phía sau lưng.
Đây là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến những việc này nên rất sợ hãi, lý trí cho cô biết hiện tại chỉ có mỗi mình Lãnh Hàn Tử là có thể cứu cô thoát khỏi đây.
Do đó Diệp Băng càng bám víu vào hắn làm cho việc di chuyển của hắn trở nên khó khăn.
Một trong số những tên tấn công đã nhân thời cơ Lãnh Hàn Tử mất tập trung bảo vệ cô mà chạy tới lôi cô tách xa khỏi hắn.
Diệp Băng cố gắng hết sức chống cự khỏi tên này nhưng sức lực của hai quá chênh lệch.
Theo bản năng Diệp Băng dùng hết sức đá vào hạ bộ của hắn rồi tát hắn một cái trời giáng.
Bên phía của Lãnh Hàn Tử cũng đã giải quyết xong, cô với hắn tiếp tục chạy tới lối ra ngay phía trước.
Một đám người không biết từ đâu xuất hiện chặn ngay lối, trong tay mỗi tên đều trang bị một khẩu súng.
Lãnh Hàn Tử nắm chặt tay Diệp Băng chạy sang lối khác, chúng hùng hổ liên tục xả đạn đuổi theo không chừa cho họ một con đường sống.