Đường Tiểu Du rất vô lương tâm nguyền rủa Cố Liên Trần trong lòng.
Nhưng không thể trách nàng, mặc dù nàng nhập vào Đường Tiểu Du nhưng tuyệt đối không thể tiếp tục bi kịch cuộc đời của Đường Tiểu Du.
Ở thời cổ đại này làm một con sâu gạo không làm ra gì cũng tạm chấp nhận được nhưng nếu phải đánh đổi cả đời thì không đáng!
Nhưng cũng không vội, với dị năng ở hai tay, muốn làm chủ gia đình ở đây hẳn không khó.
Có dị năng mà không dùng thì lãng phí! Dị năng không dùng lâu sẽ bị mục, cho nên dùng nó để giải quyết đám người thân cực phẩm, không gì thích hợp hơn.
Còn Liễu thị và Đỗ thị đang đu đưa trên cây, sớm đã sợ mất nửa cái mạng, tỉnh lại không ngừng khóc lóc cầu xin tha thứ, Đường Tiểu Du nghe chói tai, mới phất tay dùng hai sợi dây nguồn cứu hai người xuống.
Hai người hạ xuống, dây nguồn tự động thu vào tay trái Đường Tiểu Du.
Đỗ thị vẻ mặt nhìn Đường Tiểu Du như nhìn quái vật, sợ đến không dám nói thêm một lời nào.
Từ thị ở bên cạnh, lấy hết can đảm lại gần đưa cho Đường Tiểu Du một chén trà, cười nịnh: "Tiểu Du à, vừa rồi đều là lỗi của nhị thẩm, nhị thẩm cái tật nóng nảy này, con đừng để bụng nhé!"
Đường Tiểu Du nhận lấy chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm, mới nói: "Sau này nhị thẩm nếu an phận, ta sẽ không so đo với người.
"
từ thị nghe xong lập tức mừng rỡ, vội vàng đáp: "Được, được! Sau này có chuyện gì, cứ sai bảo ta, ta nhất định sẽ làm tốt cho con!"
"Ừm.
"
Đường Tiểu Du liếc nhìn Từ thị, tùy ý đáp một tiếng.
Trong lòng nghĩ nhị thẩm này cũng khá biết điều, thế là tự mình chạy đến nịnh nọt rồi.
Mắt đủ tinh, tâm đủ hoạt, mặt đủ dày, tuyệt đối có tố chất làm pháo hôi phản diện, sau này không chừng còn có thể dùng được!
"Tiểu Du à, tay con! chuyện gì vậy?"
Thấy sắc mặt Đường Tiểu Du đã dịu đi, Từ thị lấy hết can đảm hỏi.
"Tay sao? Không có gì, lòng bàn tay có không gian, bẩm sinh có dị năng, đây là thứ mà tất cả đặc công đều có, chỉ là dị năng của mỗi người khác nhau thôi!"
"Dị năng? Ý con là tiên pháp sao?" Từ thị đoán bừa.
"Với các người thì cũng gần như vậy!"