Lão Đại Mạt Thế Xuyên Thành Nông Nữ Vả Mặt Ngược Tra


Ngửi thấy trong nhà không còn một chút mùi ẩm mốc nào, Đường Tiểu Du mới thở phào nhẹ nhõm.

"Á! Ai? Ai làm vậy?"
Vừa ngồi trên ghế đẩu nghỉ ngơi một lát liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng hét.

Nàng ngẩng đầu lên, thấy Liễu thị ba chân bốn cẳng chạy vào cửa, vẻ mặt đau đớn chạy đến trước đống chăn bông rách bàn ghế hỏng bị ném ra khỏi nhà, ngồi phịch xuống bắt đầu khóc lóc thảm thiết.

"Phá gia chi tử! Đây là gia sản của ta mà! Ai ném đồ của ta?"
"Ta ném đấy, sao nào?"
Đường Tiểu Du đứng dậy, liếc nhìn Liễu thị đang ngồi dưới đất, lạnh lùng buông một câu.

"Ngươi? Ngươi ngươi, Tiểu Du! Sao ngươi lại ném hết đồ đạc trong nhà đi! Những thứ này còn dùng được mà!"

Liễu thị nhấc mấy tấm chăn bông rách nát không ra hình thù gì lên, không cam lòng chất vấn.

"Dùng được sao? Vậy thì để lại cho mẫu thân dùng đi!"
Đường Tiểu Du thuận miệng đáp lại một câu, sau đó ra lệnh: "Đi đâu mà về muộn thế này? Mau vào bếp nấu cơm, chúng ta dọn dẹp nhà cửa cả buổi trời, đói bụng rồi!"
"Dọn dẹp nhà cửa?"
Liễu thị nghe xong, vội vàng ném đống chăn bông rách trong tay xuống, chạy vào gian nhà lớn, nhưng lại bị cảnh tượng mới mẻ trong nhà làm cho ngây người!
"Đây đây! Tiểu Mạn, Tiểu Lộ! Các ngươi đang làm gì vậy?"
Liễu thị nhìn mấy đứa con nằm ngổn ngang trên giường, tròng mắt như muốn lồi ra ngoài.

Tỷ đệ Đường Tiểu Mạn vừa thấy mẫu thân về, sợ hãi vội vàng đứng dậy, lăn lộn bò xuống khỏi giường, từng người đứng ở góc tường cúi đầu.

"Làm mệt nên nghỉ ngơi, không thấy sao? Còn không mau đi nấu cơm? Tiểu Lộ đói cả buổi rồi!"

Đường Tiểu Du đi theo vào, không khách khí quát lớn với Liễu thị, sau đó ngồi xuống mép giường vẫy tay gọi mấy đứa em: "Tiểu Mạn, Tiểu Lộ, chuẩn bị tắm rửa thay quần áo.

Đợi lát nữa mẫu thân nấu cơm xong, ăn rồi đi ngủ sớm.

"
"Tắm rửa sao? Nhưng mà đại tỷ, tháng trước chúng ta mới tắm, không nên tắm đâu.

Mẫu thân nói, ba tháng tắm một lần, nếu không sẽ tốn nước tốn củi.

"
Đường Tiểu Tùng lập tức đáp lại.

Đường Tiểu Du nghe xong, lập tức liếc mắt lạnh lùng nhìn Liễu thị.

Ba tháng mới tắm một lần? Bà ta nuôi người như nuôi lợn vậy? Thật là vô lý!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận