Một khuôn mặt tuấn tú phi phàm nhưng lại tái nhợt phóng to trước mặt nàng, Đường Tiểu Du mặt cắt không còn giọt máu, hai quả đào nhỏ trước ngực suýt bị lồng ngực rắn chắc của người đàn ông ép bẹp!
Lưng nàng cũng bị cạnh đá đâm vào, truyền đến một cơn đau nhói.
Nhưng tất cả nỗi đau đều biến mất khi nhìn thấy con trăn ngũ sắc lao vụt qua đỉnh đầu!
Chết tiệt, vừa rồi nàng chỉ lo cứu người, vậy mà không nhìn thấy bên dưới còn có một con trăn.
Con trăn khổng lồ này dài hơn ba mét, thân to bằng miệng bát, ước chừng đã sống hơn trăm năm!
Người đàn ông này cũng lợi hại thật, ở dưới hang lâu như vậy mà không bị con trăn này nuốt chửng, quả là kỳ tích!
Đường Tiểu Du đưa tay đẩy người đàn ông ra, đứng thẳng dậy, tay phải khẽ lắc một cái, một cây trường thương xuất hiện nằm trong tay.
Con trăn ngũ sắc sau khi đánh hụt, quay đầu lại, lao tới, còn Đường Tiểu Du ánh mắt ngưng tụ, tung người lên chiến đấu với con trăn!
Người đàn ông trong đống đá lộn xộn cố gắng ngẩng đầu lên, vẻ lo lắng trên mặt sau khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang chiến đấu với con trăn khổng lồ đã biến thành sự kinh ngạc!
Thậm chí, lúc này ngay cả cảm giác suy yếu do bị thương cũng biến mất hết.
Sao có thể như vậy được?
Vừa rồi khi nàng bị hắn đè dưới thân, hắn cảm thấy rõ ràng bóng dáng nhỏ bé kia vẫn là một thiếu nữ chưa phát triển đầy đủ, vậy mà nàng lại có khả năng chiến đấu với trăn?
Trẻ em ở làng quê tuy rằng luôn dũng cảm nhưng dám một mình đấu với trăn khổng lồ thì rất ít!
Người đàn ông hoàn toàn tỉnh táo, nhìn thiếu nữ dũng cảm chiến đấu với con trăn, trong lòng không khỏi kính nể.
Hắn cố gắng xoay người nhìn xung quanh, thấy trong tầm tay có một hòn đá nhỏ sắc nhọn, bèn cầm lấy, hít một hơi thật sâu, rồi vận nội lực, nhắm thẳng vào mắt con trăn mà ném.
Mắt trái của con trăn bị cứa, máu me đầm đìa, không nhịn được há miệng lớn phun máu, gào lên.
Thân hình khổng lồ của nó cũng vì đau đớn mà ngửa lên, để lộ phần yếu hại ở bụng!
Đường Tiểu Du thấy thời cơ không thể bỏ lỡ, nhảy lên, đâm trúng vào điểm yếu của con trăn!