"Nghe xem! Thừa nhận rồi không phải sao? Tốt lắm! Ta biết là mày trộm! Ta đánh chết con tiện nhân này!
Mẹ mày giấu đồ đi, mày lại đi trộm nhà ta? Thật là ăn gan hùm mật gấu! Đánh chết con đồ bỏ đi, đồ hư hỏng này!"
Giọng nữ sắc nhọn lại vang lên, lần này mắng chửi càng dữ dội, đánh cũng càng tàn nhẫn.
"Đừng đánh nữa! Nhị thẩm, chúng con sai rồi! Xin thẩm đừng đánh nhị tỷ nữa! Cháu chỉ ăn một miếng bánh, cháu trả lại cho thẩm được không? Thẩm tha cho nhị tỷ đi!"
Đường Tiểu Lộ mặt tái mét, loạng choạng lao tới ôm lấy chân nhị thẩm Từ thị, vừa khóc vừa cầu xin.
Nhưng Từ thị nào chịu nghe, đang tức giận, dứt khoát đánh luôn cả Đường Tiểu Lộ.
"Con tiện nhân! Lương tâm cũng đen tối như tỷ tỷ của mày! Ai bảo mày trộm bánh của tao, đánh chết hai đứa bây!"
Ngay lúc này, Đường Tiểu Tùng trốn trong nhà cũng chạy ra, kéo góc áo Liễu thị cầu xin.
"Nương! Nương trả nhị thẩm một cái bánh đi! Cái bánh đó là con ăn! Không liên quan đến nhị tỷ, tam tỷ! Con xin nương, đừng để nhị thẩm đánh nữa! Thẩm sẽ đánh chết tỷ tỷ con mất!"
"Tỷ tỷ con da dày thịt béo, chết không được đâu! Để nhị thẩm rút giận, chúng ta không phải đền bánh nữa! Được rồi, sang một bên đi!"
Liễu thị vươn tay kéo con trai út, thản nhiên đáp.
"Nương, con xin nương!" Đường Tiểu Tùng khóc lóc cầu xin nhưng Liễu thị vẫn thờ ơ, cứ thế nhìn hai đứa con gái bị Từ thị đánh mắng.
Người đàn ông trong nhà đã nói, nuôi con gái chỉ là gánh nặng, cho ăn thêm một miếng cũng không đáng, huống chi là đền bánh cho chúng!
"Đánh chết hai đứa bây! Đồ ăn trộm! Đáng đời cho cha mày bán chị cả của hai đứa, không bán cũng chỉ là một lũ ăn trộm!"
Từ thị đánh càng hăng, những cái tát như mưa rào không ngừng giáng xuống người Đường Tiểu Mạn và Đường Tiểu Lộ.
"Cái gì? Nhị thẩm nói gì cơ? Đại tỷ bị bán rồi sao?"
Đường Tiểu Mạn và Đường Tiểu Lộ nghe tin chị cả bị bán, kinh ngạc đến nỗi quên cả khóc.
Đại tỷ đáng thương, ngày thường che chở cho các em nhất, vậy mà lại bị cha bán mất?
"Bán cái gì? Nhị thẩm muội, ngươi đừng vu khống người nhà chúng ta! Chúng ta gả con gái chứ không phải bán!"