Đường Tiểu Mạn và Đường Tiểu Lộ lúc này mới nín khóc, đều nhìn Đường Tiểu Du từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Đại tỷ, tỷ thật sự không sao chứ? Tỷ trở về bằng cách nào?"
"Nhị thẩm nói rằng cha đã bán tỷ cho Trương Hữu Tài, hắn có đánh tỷ không? Tỷ có bị thương không?"
Đường Tiểu Du lắc đầu: "Ta không sao, không bị thương, yên tâm!"
Lúc này, Từ thị thấy Đường Tiểu Du trở về cũng vô cùng kinh ngạc nhưng rất nhanh bà ta đã tỉnh táo lại, rồi chỉ vào Liễu thị với vẻ hả hê: "Ái chà! Con gái tẩu gả đi bị người ta trả về rồi! Hai lượng bạc chẳng có tiếng động gì, cứ thế mà mất tiêu!"
Liễu thị nghe vậy, lập tức nổi giận! Bà ta tiến lên ba bước thành hai bước, giơ tay định túm lấy Đường Tiểu Du!
"Ai cho ngươi trở về? Con gái gả đi như bát nước đổ đi! Ngươi có trở về cũng là người nhà họ Trương! Có chết cũng là ma nhà họ Trương!
Hai lượng bạc ta sẽ không trả lại một đồng nào, ngươi mau cút về nhà họ Trương cho ta!"
Nhưng Liễu thị còn chưa kịp chạm vào tay của đại nữ nhi, Đường Tiểu Du đã ôm lấy hai muội muội xoay người né tránh, động tác nhanh như chớp, khiến Liễu thị không kịp trở tay, suýt nữa ngã chổng vó!
"Ha ha ha! Ha ha ha!"
Từ thị ở bên cạnh cười đến cong cả lưng, còn cố tình hét sang mấy gian nhà tranh khác: "Tam đệ tứ đệ! Mau ra đây! Con gái nhà đại ca bị trả về rồi! Đại ca mất hết mặt mũi rồi!"
Chỉ thấy bà ta hét một tiếng, từ gian nhà tranh phía đông và phía tây lập tức chạy ra hai người, chính là tam thẩm Đỗ thị, tứ thẩm Dương thị.
Hai người đều không phải dạng vừa, một người hát một người họa, diễn trò song kiếm hợp bích.
"Ái chà, nhà đại tẩu từ khi nào gả con gái vậy? Sao lại chẳng có tiếng động gì, cứ thế mà gả người đi rồi?"
"Ôi chao, tam tẩu, người quản cũng rộng quá rồi! Nếu làm rùm beng lên, một đứa con gái có thể bán được hai lượng bạc không? Chẳng phải nên làm lén lút sao!"
"Làm lén lút thì cũng phải là một nhà, rượu mừng không đãi, kẹo mừng cũng không cho hai miếng à? Ta nói đại tẩu, biết là người tính toán nhưng con gái đã bán được giá cao hai lượng bạc, bỏ ra mấy văn mua mấy miếng kẹo mừng cũng không phải là quá đáng chứ?"