Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi


Lan Huyên cũng không nhận được bất cứ thông báo nào trong nhóm phụ huynh.

Hạ Bảo đã biến mất ở nhà trẻ, nếu như thật sự xảy ra chuyện thì thậm chí cô có thể xới tung hết cả nhà trẻ này lên để tìm kiếm.
Phía sau núi cũng không xa, chỉ cách đó hơn mười phút đi đường.
Cảnh vật xung quanh ở phía sau núi thanh tịnh và đẹp đẽ, có nhiều thiết bị vui chơi ngoài trời, nghe nói đó là do mẹ của một cháu bé trong lớp đã bỏ tiền ra mua.
Trường mẫu giáo mà Lưu Lệ Phương tìm cho Hạ Bảo là một ngôi trường mẫu giáo quý tộc, những đứa trẻ có thể vào đây không phải là những đứa trẻ có gia cảnh bình thường.
Lan Huyên dẫn Hạ Đình Hạ Vân đi ra phía sau núi, hiệu trưởng Vương cũng nhận thấy có chuyện không hay nên đã tự mình lái xe tới đó.
Có rất nhiều trẻ em ở phía sau núi đang chơi đùa và chạy nhảy nô đùa tung tăng, có nhiều phụ huynh cũng đến đây.

Các bậc phụ huynh đang ngồi trong căn đình nghỉ mát, tất cả đều ăn mặc chỉnh tề, tay xách túi nhãn hiệu Hermès.
Chiếc túi rẻ nhất cũng hơn hai trăm triệu.
Nhìn bề ngoài thì bọn họ đều có vẻ hòa hợp êm ấm và vui vẻ nhiệt tình với nhau nhưng thực chất lại ngấm ngầm so bì với nhau để khoe khoang.


Khi nghe nói có người tới đây đón Hạ Bảo thì vẻ mặt của cô giáo Mã thay đổi rõ rệt, cô ta ấp úng nói: “Là...!là phụ huynh của Hạ Bảo à.

Xin chào phụ huynh của Hạ Bảo, bây giờ còn chưa tan học, sao cô lại tới đón sớm như vậy?”.
Lan Huyên liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, nhưng không thấy Hạ Bảo đầu thì trong lòng càng thêm lo lắng.
Lan Huyên cũng không có biểu hiện ra mà chỉ hỏi: “Cô giáo Mã, lớp học tổ chức hoạt động ngoài trời, tại sao tôi không nhận được thông báo của nhóm phụ huynh vậy?”
“Cái này tôi cũng không biết” Cô giáo Mã có vẻ ngạc nhiên: “Tôi có thông báo trong nhóm, phụ huynh của Hạ Bảo, cô vẫn chưa nhận được sao?”
Lan Huyên cũng không muốn làm rõ trắng đen với cô giáo Mã, cô chỉ nói: “Bây giờ tôi chỉ muốn dẫn Hạ Bảo đi, phiền cô giáo Mã dẫn Hạ Bảo đến đây ạ”

“Chuyện này, chuyện này..” Cô giáo Mã cười gượng rồi nói: “Được, tôi sẽ lập tức đi dẫn Hạ Báo đến
Cô giáo Mã liếc nhìn Lan Huyên, sau đó cô ta liền giả bộ đi tìm, tiếp đó cô ta giả bộ tìm một đứa nhóc hỏi xem có thấy Hạ Bảo đầu không.
Sau đó cô ta đi tới chỗ Lan Huyên cười nói: “Phụ huynh của Hạ Bảo, có lẽ Hạ Bảo đã qua bên đó chơi.
Cô cứ đợi ở đây một lát, tôi sẽ đi tìm”
“Không cần” Lan Huyên lạnh lùng nói: “Hạ Đình Hạ Vân, hai người qua bên đó tìm đi” “Dạ” Hạ Đình Hạ Vân đi qua.
Sắc mặt của cô giáo Mã thay đổi rõ rệt, trong ánh mắt hiện lên một nỗi hoảng sợ: “Tôi đi là được rồi, phía sau núi này mọi người không quen thuộc bằng tôi đâu”
Ngay khi cô giáo Mã vừa dứt lời thì tiếng khóc của Hạ Bảo vang lên từ sườn đồi.
Lan Huyên lạnh lùng liếc nhìn cô giáo Mã rồi lập tức chạy về phía chỗ phát ra tiếng khóc.
Khi nhìn thấy Hạ Bảo bị trói vào gốc cây, Lan Huyên đã rất tức giận.
“Chị, chị ơi, hu hu.” Hạ Bảo càng khóc lớn hơn khi nhìn thấy Lan Huyên.
“Bé Bảo” Lan Huyên đau khổ đến mức nhanh chóng chạy đến cởi dây trói cho Hạ Bảo.
Hiệu trưởng Vương, cô giáo Mã và các phụ huynh khác cũng đến đây.

Nhìn thấy Hạ Bảo bị trói vào gốc cây thì hiệu trưởng Vương ngẩn người.
Từ khi thành lập trường đến nay chưa từng có chuyện như vậy bao giờ.
Học sinh của trường lại bị trói vào gốc cây như những con thú vật vậy.

Chuyện này mà bị lan truyền rộng.

rãi ra bên ngoài thì gay to rồi.
Khi sợi dây được cởi ra, Hạ Bảo lao vào vòng tay của Lan Huyên vừa khóc lóc vừa kể lể: "Chị ơi, bọn họ bắt nạt em, trói em lại đây, còn gọi em là đồ con hoang không cha không mẹ”
Đôi mắt của Lan Huyên lạnh như băng, cô liếc nhìn về phía cô giáo Mã.

Đôi chân của cô giáo Mã run lên, cô ta ngơ ngác không biết phải giải thích như thế nào: “Tôi, tôi không biết, chắc là trò đùa của trẻ con với nhau.

Trẻ con sinh ra đã thích đùa dai rồi.”
“Cô giáo Mã, cô coi tôi như đứa trẻ ba tuổi hay sao? Cô thân là giáo viên, căn định nghỉ mát cách đó không quá năm mươi mét.

Hạ Bảo bị trói ở đây chẳng lẽ cô lại không biết sao?” Lan Huyên lạnh lùng nghiêm sắc mặt lại và nói: “Hôm nay cô phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng”
Cô giáo Mã ấp úng nói không nên lời, cô ta không thể đưa ra lời giải thích.
Hiệu trưởng Vương bước ra và nói: “Phụ huynh Hạ Bảo, xin hãy bình tĩnh ạ.

Trẻ con nghịch phá là chuyện bình thường, nhưng hôm nay quả thực là hơi quá đáng rồi.

Nhất định tôi sẽ xử phạt cô giáo Mã”.
Vừa nói, hiệu trưởng Vương vừa giả bộ làm ra vẻ nghiêm khắc khiển trách: “Cô giáo Mã, cô đã gây ra chuyện gì vậy, sao có thể phạm sai lầm lớn như vậy được chứ.

Cô còn không mau xin lỗi phụ huynh của Hạ Bảo đi.”
“Phụ huynh Hạ Bảo, tôi xin lỗi.

Là do tôi sơ suất nên mới để xảy ra chuyện này.

Ngoài mặt, cô giáo Mã xin lỗi rất chân thành: "Có quá nhiều trẻ em tham gia các hoạt động ngoài trời ở đây nên không thể tránh khỏi việc chúng tôi không thể chăm sóc chu đáo được.


Tôi hy vọng cha mẹ của Hạ Bảo có thể hiểu cho công việc khó khăn của một giáo viên”
Thực đúng là có thể biện hộ rất tài tình mà.
Lan Huyên nhìn hai người họ kẻ xướng người phụ họa theo, rõ ràng là muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, còn chuyện nhỏ hóa thành tro bụi nên trong lòng càng thêm tức giận.
Lan Huyên lớn tiếng quát: “Là ai đã trói Bé Bảo vào gốc cây thì đứng ra đây đi”
Không ai dám dám đứng lên cả, lũ trẻ đều lùi lại và rụt rè sợ hãi.
Hạ Bảo chỉ vào cô giáo Mã và nói nhỏ: “Chị ơi, chính cô giáo Mã đã dẫn bọn trẻ đến trói em vào gốc cây.

Bọn chúng còn mắng em là đồ con hoang không cha không mẹ nữa.”
Lời khai của Hạ Bảo khiến cô giáo Mã lo lắng nói: “Hạ Bảo, con hiểu lầm rồi.

Sao cô giáo lại sao có thể trói con lên cây được chứ? Cô giáo Mã chỉ đang chơi trò chơi với con thôi.

Mọi người đều chơi như vậy mà, con không được nói lung tung, nếu không các bạn sẽ không chơi với con nữa đâu.”
Chơi trò chơi sao?
Lý do lý trấu thật đúng là tầng tầng lớp lớp mà.
“Nếu cô giáo Mã thích chơi trò chơi như vậy thì được thôi, tôi sẽ cùng cô giáo Mã chơi thật là vui vẻ” Lan.

Huyên nhếch mép cười rồi ra lệnh: “Hạ Đình Hạ Vân, ra tay đi.

Trói người vào gốc cây cho tôi.”
Chiêu này gọi là lấy gậy ông đập lưng ông vậy.

Hạ Đình Hạ Vân lập tức bước tới, túm lấy cô giáo Mã rồi nhanh chóng dùng dây trói cô ta vào gốc cây.
Hai người bọn họ không có khái niệm thương hoa tiếc ngọc, huống chi đừng nói đến một người phụ nữ ra tay độc ác với một đứa trẻ như vậy thì họ lại càng xuống tay không hề thương tiếc.
Nhìn thấy Lan Huyên thật sự dám ra tay, cô giáo Mã lo lắng: “Phụ huynh của Hạ Bảo, cô làm như vậy là phạm pháp rồi.


Cô không muốn Hạ Bảo ở lại nhà trẻ này nữa hay sao mà dám đối xử với tôi như vậy hả?”
“Tại sao tôi lại không dám chứ?” Lan Huyên cười một cách lạnh lùng, rồi cô lại liếc qua đám phụ huynh đang xem náo nhiệt và hỏi Hạ Bảo: “Bé Bảo, nói cho chị biết, còn có ai nữa”
Có Lan Huyên làm chỗ dựa nên Hạ Bảo không còn sợ hãi nữa.

Cậu bé hít hít vài hơi và chỉ vào những đứa trẻ đã tham gia vào vụ việc.
"Chị ơi, có cậu ta, còn có cậu ta và tên mập kia nữa.” Hạ Bảo chỉ ra tổng cộng có năm đứa trẻ.

Những đứa trẻ sợ hãi, run rẩy và trốn sau lưng cha mẹ của chúng.
Có một người phụ huynh trong số họ đứng dậy nói bằng vẻ châm chọc: “Đây không phải cô Tô sao? Cô thật sự cho rằng cô là con gái nuôi của nhà họ Lý nên đến đây để diễu võ dương oai sao? Cô dám động vào con trai tôi thử xem”
Thấy có người ra mặt nên các bậc phụ huynh khác cũng đứng ra theo.
“Đây chính là trường mẫu giáo quý tộc.

Những đứa trẻ có thể đi học ở đây đều không phải là nhà có gia cảnh bình thường.

Đây là bà chủ Vương, gia đình làm nghề trang điểm làm đẹp.

Đây là bà chủ Lý, gia đình cô ấy rất tuyệt vời.

Tổ tiên là con cháu của bất kỳ”
“Ô, hóa ra đây là Lan Huyên tưởng rằng gà bay lên cành cây trở thành phượng hoàng à.

Cô ta thực sự coi mình như một cọng hành à?”
Cô bảo vệ đứa nhỏ này như vậy, rốt cuộc đứa nhỏ này là ai hả? Chẳng lẽ là con ngoài giá thú sao của cô sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận