Lan Huyên dân theo Bé Bảo trở lại nhà họ Lý, dọc trên đường đi, Hạ Bảo im lặng không nói gì, trông bộ dạng ủ rũ buồn bã hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vừa trở về nhà, Hạ Bảo cũng đi vào phòng của mình ngay, chẳng thèm quan tâm ai hết Trong lòng Lan Huyên vô cùng lo lắng, dùng tất cả mọi chiêu trò cô có thể làm để trêu đùa cho Hạ Bảo vui, nhưng cậu bé vẫn không chịu mỉm cười lấy một cái.
“Bé Bảo, thành thực xin lỗi, chị đến muộn rồi” Lan Huyên bước tới gần, ôm lấy bé Bảo ngồi lên trên đùi mình, hôn lên đôi má mịn màng của Hạ Bảo: “Sau này đã có chị ở đây, chị sẽ không để em phải chịu ức hiếp một lần nào nữa đâu”
Hạ Bảo cúi găm mặt xuống, siết chặt hai bàn tay nhỏ bé một hồi, giống như thể sắp khóc đến nơi, nước mắt lưng tròng trong hốc mắt, bộ dạng đó trông thật đáng thương tội nghiệp biết bao.
Trái tim của Lan Huyên đau thắt lại: “Bé Bảo.”
Hạ Bảo quay lưng lại, đi đến góc tường rồi ngồi xốm xuống, co rúm tiu ngỉu, dáng người nhỏ bé có thể làm trái tim người khác phải tan chảy khi nhìn thấy.
Lan Huyên nhất thời không biết phải làm sao cho đúng, Hạ Bảo từ trước đến nay vốn luôn vui vẻ hoạt bát bây giờ lại ấm ức đến như thế này, làm sao có thể không khiến người ta xót xa cho được.
Hạ Bảo dựa sát vào bức tường, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Bé Bảo là một đứa trẻ không được ai yêu thương, không có cha mẹ, mà là một đứa con hoang.
Cha mẹ không cần Bé Bảo, bọn họ đều cười nhạo em, hu hu”
Nói rồi, bé Bảo đã bật khóc, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bã.
Vừa rồi khi còn ở nhà trẻ, bé Bảo vẫn luôn nhịn để không bật khóc, bị người khác chửi bới lung tung cũng không mở miệng nói một lời nào, chuyện này đã rất bất thường rồi.
Làm sao một tâm hồn trẻ thơ có thể chịu đựng được những tổn thương như vậy?
“Bé Bảo, đừng khóc nữa, em còn có chị ở đây mà.
Bé Bảo của chúng ta còn lâu mới là em bé không ai cần, mọi người đều rất thích bé Bảo” Lan Huyên nhẹ nhàng dịu dàng an ủi cậu bé.
“Nhưng chị vẫn không phải là mẹ của em, còn bé Bảo thì vẫn là đứa con hoang không cha không mẹ, sẽ chẳng có ai chịu chơi với em đâu” Bàn tay mập mạp của bé Bảo đưa lên lau nước mát: “Em phải đi tìm anh trai, em muốn gặp anh trai.
Anh ơi, bé Bảo buồn quá, có người bắt nạt bé Bảo, anh hãy mau đến giúp đỡ em đi.
“
Lúc trước khi còn ở trong trại trẻ mồ côi, hễ Hạ Bảo bị người khác bắt nạt, đều là anh trai đã đứng ra che chở cho cậu bé, có anh trai bảo vệ nên cậu bé cũng được coi là khá vô lo vô âu.
Hạ Bảo thật sự rất nhớ anh trai của mình.
Hạ Bảo khóc lóc nức nở, trái tim của Lan Huyên cũng rất buồn bã, cô ôm Hạ Bảo vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi: “Nhất định chị sẽ đi tìm anh trai cho em, hãy tin tưởng ở chị, em đừng khóc nữa có được không.
Bé Bảo của chúng ta đáng yêu như vậy, sao lại không có ai chơi với em được cơ chứ “
“Cháu ngoan của bà sao thế kia, làm sao mà lại khóc lóc trông buồn bã như vậy chứ?” Lưu Lệ Phương nghe thấy tiếng khóc liền đi vào, nhìn thấy Hạ Bảo đang khóc lóc nức nở, trái tim như muốn vỡ vụn ra: “Bé cưng, nói cho bà biết, có chuyện gì thị “Bà xinh đẹp” Bé Bảo đi về phía Lưu Lệ Phương, sà vào trong lòng của Lưu Lệ Phương, tiếp tục khóc lóc sướt mướt rồi kế: “Bọn họ mảng bé Bảo là thứ con hoang, còn trói chặt bé Bảo lại không cho cháu chơi chung nữa”
“Ôi, cục cưng của bà, chuyện này là sao vậy” Lưu Lệ Phương cảm thấy đau lòng và thương cho cậu bé, hỏi Lan Huyên: “Lan Huyên, chuyện này là sao vậy? Ai không muốn sống nữa hay sao mà dám đi bắt nạt bé Bảo rồi trói nó lại thế”
“Bé Bảo bị bắt nạt ở trường học …’ Lan Huyên kể lại sơ sơ về chuyện đã xảy ra ở trường.
Lưu Lệ Phương nghe xong liền nổi giận đùng đùng: “Bọn họ dám đối xử với bé Bảo nhà ta như vậy, ta phải đi tìm bọn họ tính số, làm cái trò gì vậy, thực sự coi nhà họ Lý chúng ta là người dễ ức hiếp hay sao”
Lý Thái và Lý Kính Hòa cũng vô cùng hoảng hốt, nghe thấy tiếng khóc liền đi vào, sau khi biết sự việc, Lý Kính Hòa cũng vô cùng tức giận: “Nó chỉ là một đứa trẻ, làm sao bọn họ có thể làm như vậy được cơ chứ? Cha sẽ đến trường một chuyến để xem phía nhà trường giải thích thế nào về chuyện này”
Lan Huyên nói: “Cha nuôi, cha không cần đi nữa đâu, con đã xử lý xong xuôi hết rồi, bây giờ chắc cái trường mẫu giáo đó sắp bị dỡ bỏ hết rồi”
“Dỡ bỏ đi là đúng, ngôi trường như vậy giữ lại làm gì cơ chứ” Lưu Lệ Phương đau lòng lau nước mắt cho bé Bảo: “Đứa cháu ngoan của bà, cháu đã chịu ấm ức nhiều rồi, đừng khóc nữa.
Bà sẽ xây cho cháu một ngôi trường, để bà xem còn ai dám bắt nạt đứa cháu ngoan của bà nữa”
Lưu Lệ Phương thực sự thương Hạ Bảo, nhưng Lan Huyên vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên khi nghe Lưu Lệ Phương nói muốn xây trường học cho Hạ Bảo, nhưng cô cũng không cho là thật, chỉ nghĩ rằng bà đang nói vậy để dỗ dành cậu bé mà thôi.
“Hạ Bảo, cháu đừng khóc nữa.
Nếu sau này có chuyện gì cứ đi tìm cậu, cậu sẽ ra mắt giúp cháu xử lý hết mọi chuyện, ai còn dám bắt nạt cháu, cậu sẽ đấm một phát vào đầu nó cho biết tay” Lý Thái cũng cảm thấy xót xa cho Hạ Bảo, ngày thường hai người hay đối đầu nhau, nhưng hễ đến thời điểm quan trọng, thì chắc chắn sẽ đứng về cùng một chiến tuyến rồi.
“Cháu muốn đi tìm anh trai để nhờ anh giúp đỡ, cháu nhớ anh ấy rồi, anh trai cháu đang ở đâu vậy, có phải anh ấy cũng không cần bé Bảo nữa rồi hay không?” Bé Bảo che mắt lại khóc nức nở.
“Anh trai nào? Anh trai của cháu là ai?” Cả Lưu Lệ Phương và Lý Thái đều không biết chuyện Hạ Bảo còn có một người anh trai nữa.
Mọi người dỗ dành hết sức, Hạ Bảo lúc này mới nín khóc.
Hạ Bảo xoa xoa cái bụng nhỏ xíu: “Bà xinh đẹp, cháu đói rồi”
“Bà sẽ dẫn cháu xuống lầu ăn cơm, những món ăn hôm nay đều là những món cháu thích ăn hết đấy” Lưu Lệ Phương dắt Hạ Bảo xuống lầu: “Ngày mai bà sẽ dẫn cháu đi ra ngoài chơi và mua đồ chơi mới cho cháu.”
Lý Thái cũng cùng đi ra ngoài: “Cậu sẽ dẫn cháu tới công ty chơi, cháu có đồng ý không?”
“Được ạ” Hạ Bảo gật đầu, lấy lại sự tinh nghịch lúc trước: “Cháu phải đi để xem xem cậu có lười biếng hay không, có làm việc chăm chỉ hay không”
“Được rồi, cháu đi giám sát cậu làm việc, xem xem cậu có lười biếng hay không nhé.” Lý Thái mỉm cười rồi nựng nựng mặt Hạ Bảo: “Tới đây, cậu bế nào.”
Lý Thái càng ngày càng say mê làm cậu của một đứa trẻ rồi.
Từ khi có Hạ Bảo, Lý Thái từ một người cà lơ phất phơ trước đây đã trở nên có trách nhiệm và có thể gánh vác mọi chuyện được rồi.
Lý Kính Hòa đều nhìn thấy tất cả những sự thay đổi của Lý Thái.
Đợi đến khi mấy người Lưu Lệ Phương đều đi rồi, Lý Kính Hòa quay qua nhìn Lan Huyên: “Lan Huyên, con cũng đừng lo lắng quá, con nít chẳng nhớ lâu đâu, chẳng mấy chốc mà nó sẽ quên chuyện xảy ra ngày hôm nay thôi.”
“Cha à, hôm nay con lại gây thêm phiền phức cho cha rồi” Lan Huyên cảm thấy vô cùng có lỗi, những người trong giới đều biết rõ cô là con gái nuôi của Lý Kính Hòa, cho dù cô có làm gì thì nhà họ Lý cũng sẽ bị liên lụy.
“Người một nhà con nói những chuyện này làm gì, bé Bảo đã phải chịu ấm ức như vậy, chúng ta đều thương thẳng bé lắm” Lý Kính Hòa nói: “Thắng bé này có duyên với nhà họ Lý của chúng ta, vừa rồi nghe bé Bảo nói muốn đi tìm anh trai, thăng bé còn có một người anh trai nữa hay sao?”
*Vâng, trước đây bé Bảo có nói với con về chuyện này, sau khi thẳng bé từ trại trẻ mồ côi ra ngoài, thì đã không còn biết anh trai mình đang ở đâu nữa rồi” Lan Huyên nói: “Chỉ là biển người mênh mông, con cũng không biết phải đi đâu để tìm anh trai cho bé Bảo.
Cậu bé đó trông như thế nào, tên là gì cũng không biết, đã lâu như vậy rồi, con lo lắng không biết rằng liệu đứa trẻ đó có rơi vào tay bọn buôn người hay không thôi”
“Đúng là một đứa bé số khổ” Lý Kính Hòa thở dài: “Cha thấy bé Bảo trông đẹp trai sáng sủa như vậy, lại thông minh, là một đứa trẻ không hề tầm thường, thân thế chắc chắn không hề đơn giản”
“Con cũng từng nghĩ đến vấn đề này” Lan Huyên nhíu mày, nói: “Chắc sẽ không có ai lại đi vứt bỏ hai đứa con, mà lại là hai cậu bé đáng yêu như vậy”
Nếu là bé gái, hoặc có bệnh gì đó thì cũng có thể hiểu được, nhưng đẳng này Hạ Bảo lại thông minh như vậy và trông còn vô cùng đáng yêu.
“Hay là cha nhờ người tìm giúp xem sao.
Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy cũng cần sự yêu thương chăm sóc của cha mẹ.”
“Vâng ạ”
Lan Huyên cũng muốn đi tìm cha mẹ của Hạ Bảo, hôm nay các bà vợ giàu sang đã mắng cậu bé là đứa con hoang, không có cha mẹ, những lời nói cay đẳng sẽ cứa vào tìm của bé Bảo.
Mà cách để có thể chữa lành vết thương chính là tìm ra cha mẹ ruột của Hạ Bảo.
Hạ Bảo đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Lan Huyên cũng không yên tâm, cô ở lại nhà họ Lý, tạm thời không trở về căn nhà cũ của nhà họ Lục.
Sự việc Lan Huyên dạy dỗ cho mấy bà vợ giàu sang một bài học rất nhanh chóng đã lan truyền khắp nơi trong giới, mọi người ai nấy đều cảm thấy Lan Huyên quá kiêu ngạo.
được đứa nhỏ đó.
Không được để xảy ra sai sót như trong buổi yến tiệc nhận người thân trước đây được nữa, tôi muốn có được đứa trẻ mà Lan Huyên đã sinh ra”.