Lan Huyên lái xe đến bệnh viện, Lục Đồng Quân và Vạn Hoài Bắc đều có mặt ở đó.
Hai người họ đang bàn bạc chuyện gì đó với Xa Thành Luân, Hạ Lăng là người đầu tiên nhìn thấy Lan Huyên, cậu bé hơi kích động, đứng bật dậy và gọi: “Mẹ...!dì Tô”
Cậu bé quen gọi dì Tô rồi nên nhất thời khó sửa lại cách xưng hô và cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Tiếng gọi “mẹ” đó làm đầu mũi Lan Huyên cay cay, cô không phải người đa sầu đa cảm nhưng lúc Hạ Lăng gọi cô là mẹ thì tình mẹ bị đè nén trong lòng của cô lại trỗi dậy.
Cô thấy Hạ Lăng dè dặt sửa lại thành “dì Tô” thì liền cảm thấy áy náy.
“Gọi mami!” Lan Huyên vô cùng tự hào, xoa nhẹ lên đầu của Hạ Lăng rồi nhẹ nhàng nói: “Bạn nhỏ à, sau này mẹ sẽ là mẹ của con, mẹ lần đầu làm mẹ, con cũng lần đầu làm con trai mẹ, sau này chỉ bảo thêm nhé”.
Hạ Lăng mỉm cười và nói: “Mami, mẹ thật hài hước, con cảm thấy làm con trai của mẹ cũng không tồi đâu?
“Nhóc con”.
Lan Huyên cũng mỉm cười, đưa tay ra nhẹ nhàng giữ lấy sau gáy của Hạ Lăng và nói: “Mẹ cũng cảm thấy rất tuyệt, nghĩ lại cũng thấy mình rất giỏi, sao mẹ lại có thể sinh giỏi như thế, cả hai đứa con đều di truyền được gen tốt của mẹ.
Sau này mẹ dắt hai đứa con ra ngoài thì nhất định sẽ rất được ngưỡng mộ”
Hạ Lăng sờ gáy rồi mỉm cười đầy lịch thiệp.
Lan Huyên cảm thấy mình thật hạnh phúc, cô mỉm cười và nói: “Hạ Lăng à, đột nhiên mẹ nghĩ ra được một con đường phát tài, ngoại hình của hai con hơn hẳn những ngôi sao nhí quốc tế kia, sau này hai đứa con phải thường ra phố dạo chơi, nói không chừng sẽ có người tiềm kiếm ngôi sao tài năng phát hiện ra các con, vậy thì sau này hai anh em con có thể kiếm tiền nuôi gia đình và mẹ cũng có thể hưởng phước rồi”.
Hạ Lăng cũng mỉm cười và nói: “Mami, mẹ không thấy kinh ngạc khi phần tử khủng bố xã hội đen gia nhập giới giải trí sao?”
Nếu như tin này truyền về đảo thì những đồng nghiệp của cậu bé chắc phải cười đến rớt răng mất.
Lan Huyên nói với vẻ buồn bã: “Con trai, chúng ta đổi nghề còn kịp nữa không?”
“Mami, mẹ yên tâm, con và em trai sẽ hiếu thảo với mẹ
mà."
Lan Huyên cố tình xịu mặt xuống rồi nói: “Ầy, con trai lớn không nghe lời mẹ nữa rồi”
Cô biết Hạ Lăng đã lựa chọn gia nhập tổ chức Bóng Đêm thì sẽ không thể dễ dàng thay đổi, cô sợ Hạ Lăng bị tổn thương nhưng cũng tôn trọng sự lựa chọn của cậu bé.
Ba người Lục Đồng Quân bàn bạc xong thì đi về phía của Lan Huyên, anh vừa nhìn thì đã phát hiện ra vết sẹo nhỏ trên cổ cô, ánh mắt anh nặng trĩu, anh căng thẳng nói: “Sao lại bị thương vậy?”
Lục Đồng Quân vừa nhìn thì đã biết là do dao sắc làm bị thường.
Lan Huyên sờ lên cổ, đó là vết thương do dạo quân dụng gây ra khi ẩu đả với Hồ Ly của Địa Sát vào tối qua.
Cô cố tình thả tóc để che đi vết thương nhưng khổ nỗi Lục Đồng Quân lại tinh mắt nên vẫn bị anh phát hiện ra.
Lan Huyên xòe tay, cũng không che đậy thêm nữa, cô nói: “Tối qua gặp phải một người phụ nữ khó đối phó nên đã bị thương trong lúc đánh nhau”.
Dù cho cô không nói thì với tính cách của Lục Đồng Quân, anh cũng sẽ hỏi đến cùng.
“Ai?” Lục Đồng Quân nổi giận đùng đùng, nói: “Anh lập tức dắt người đi xử cô ta ngay”.
Lan Huyên cười híp mắt, nhìn sang Lục Đồng Quân rồi hỏi với vẻ đầy ẩn ý: “Anh thật sự nỡ lòng xử cô ta sao?”
“Nói nhảm, dám làm bị thương người phụ nữ của anh chẳng phải là muốn chết sao?” Lục Đồng Quân rất hiếm khi nói lời thô tục, anh nói: “Nói cho anh biết đi, đó là ai?”
Lan Huyên bĩu môi, nói với vẻ châm biếm: “Vậy thì phải hỏi cậu Lục anh rồi, trước đây anh đã để lại bao nhiêu món nợ phong lưu khiến bây giờ người ta tìm đến tận nhà, uy hiếp em, bảo em rời xa anh”.
Lục Đồng Quân vừa nghe cô nói thế thì cố hết sức giải thích: “Lan Huyên, nhất định là hiểu lầm, ngoài em ra, anh chưa từng có người phụ nữ nào khác”.
“Miệng lưỡi đàn ông sao đáng tin” Lan Huyên hứ một tiếng lạnh lùng, tỏ vẻ không tin rồi nhìn sang Vạn Hoài Bắc và nói: “Anh Vạn, anh nói xem, tôi là cô bạn gái thứ mấy của Lục Đồng Quân?”.
Vạn Hoài Bắc chỉ muốn xem náo nhiệt, không ngờ lại bị Lan Huyên gọi tên.
“Hả?”
Vạn Hoài Bắc cười ha ha, trong mắt đảo qua đảo lại, Lục Đồng Quân liếc nhìn anh ta, dáng vẻ như kiểu nếu cậu dám
nói bậy thì tôi sẽ chém chết cậu.
Vạn Hoài Bắc rùng mình, lập tức nói: “Cô Tô là người đầu tiên”
Chẳng phải chỉ có mỗi Lan Huyên là người duy nhất mà Lục Đồng Quân chính thức thừa nhận là bạn gái sao? Anh ta nói như thế cũng không thể xem là nói dối.
Lục Đồng Quân rất hài lòng với câu trả lời đó, anh mỉm cười.
Lan Huyên khẽ hỏi: “Vậy còn Tần Nhã Viên thì sao?”
Trước đó Lục Đồng Quân cũng đã thừa nhận, Tần Nhã Viên cũng được xem là bạn gái của anh.
Lục Đồng Quân đột nhiên thấy hối hận, sớm biết vậy thì anh đã không nhắc đến Tần Nhã Viên trước mặt Lan Huyên rồi, đây rõ ràng là hỏi bí mà.
Vạn Hoài Bắc liếc nhìn Lan Huyên và Lục Đồng Quân rồi lùi về sau mấy bước với vẻ rất khoa trương.
Tuyệt đối đừng để tôi bị vạ lây đấy nhé.
Lục Đồng Quân vừa nghe thấy tên của Tần Nhã Viên thì lập tức hóa thân thành một con chó trung thành, tỏ rõ thái độ của bản thân: “Anh chỉ xem cô ấy như em gái, đúng là suýt chút đã tiến thêm một bước, trở thành người yêu của nhau, nhưng bây giờ anh chỉ có em, sau này cũng chỉ có em, trái tim của anh đã không thể chứa thêm người phụ nữ nào khác
nữa”.
Lan Huyên cũng không muốn nói mãi về người cũ.
Mỗi lần Lục Đồng Quân nhắc đến Tần Nhã Viên thì anh vẫn luôn không chắc chắn được thân phận của cô ta, xem ra Tần Nhã Viên chính là hồng nhan tri kỉ, là bạn, là em gái và cũng là người có ơn của Lục Đồng Quân.
Lục Đồng Quân đã từng nói những lời tình tứ ngọt ngào
như thể bao giờ chưa?
Vạn Hoài Bắc muốn cười nhưng lại không dám cười, anh ta nhún vai và cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
“Ngại quá, em thật sự không nhịn được nữa” Vạn Hoài Bắc bụm miệng cười rồi nói: “Cô Tô, cô đừng làm khó lão đại của tôi nữa, trước khi gặp cô thì anh ấy cứng nhắc chẳng khác gì một khúc gỗ, cô thật sự là người đầu tiên mà lão đại chính thức công nhận là bạn gái của mình đấy”.
Câu nói đó của anh ta khiến tâm trạng của Lan Huyên trở nên rất tốt, cô liếc nhìn Lục Đồng Quân, không truy cứu nữa mà nói: “Người đến tìm em tối qua là người của Địa Sát.
Lục Đồng Quân, nói không chừng anh đã mắc nợ tình từ bao giờ mà anh không hay cũng nên.
Em cảnh cáo anh, hôm nay em không truy cứu nữa nhưng nếu còn có lần sau, có cô nào xinh đẹp mỹ miều đến nói với em là người phụ nữ của anh thì em sẽ không tha cho anh đâu”.
Lan Huyên không trách móc những người phụ nữ đến gây rắc rối cho cô, vì dù sao thì xét cho cùng nguyên do của chuyện này cũng là từ Lục Đồng Quân mà ra.
Lan Huyên chưa từng gây khó dễ cho phụ nữ, việc gì phụ nữ phải làm khó phụ nữ chứ?
Chỉ cần thu phục được Lục Đồng Quân thì làm gì còn tình địch nào nữa?
“Địa Sát?” Lục Đồng Quân và Vạn Hoài Bắc đều cảm thấy kinh ngạc.
Xa Thành Luân ở bên cạnh, nãy giờ chưa nói gì đã lên tiếng: “Bóng Đêm của chúng ta và Địa Sát trước giờ luôn đối đầu nhau mà”
Đối đầu?
Lan Huyên chau mày, vậy thì thật kỳ lạ.
Vạn Hoài Bắc không sợ làm lớn chuyện, hỏi thêm: “Cô Tô, Địa Sát có đến mấy trăm nữ sát thủ, cô có biết người phụ nữ đó tên gì không?”
Lan Huyên nói: “Hồ Ly
Vạn Hoài Bắc búng ngón tay, nhìn sang Lục Đồng Quân và nói: “Lão đại, vận đào hoa của anh không tồi nha, nghe đồn Hồ Ly đó là nữ sát thủ đẹp nhất của Địa Sát đấy.”
Xa Thành Luân dặm thêm vào: “Lục lão đại à, tôi thấy lần sau nếu có gặp phải Địa Sát thì anh có thể chịu uất ức, hi sinh nhan sắc của mình một chút cũng được đấy”.
Vạn Hoài Bắc nói: “Đề nghị này hay đấy, với ngoại hình của lão đại mà vào đó thì mấy nữ sát thủ đó sẽ phải chảy nước dãi hết thôi, chúng ta cũng có thể tiết tiệm chút hỏa lực”
Lục Đồng Quân: "..”.
Bạn hãm gì thế không biết.
Lục Đồng Quân lập tức đứng sang bên cạnh Lan Huyên, đưa tay lên thề: “Lan Huyên, anh xin thề, anh tuyệt đối không quen biết với Hồ Ly cái đó”
Lục Đồng Quân thật sự bị oan, Bóng Đêm và Địa Sát luôn đối đầu kịch liệt với nhau, hai năm nay mới đỡ được chút ít.
thân là lãnh đạo của Bóng Đêm, anh cũng không cần thiết phải làm quen với sát thủ của Địa Sát làm gì.
Địa Sát phái mấy nhóm sát thủ đến lấy mạng anh nhưng cuối cùng vẫn không thể làm hại đến anh dù chỉ một cọng tóc, tất cả những sát thủ đó đều mất mạng, Ám Vệ bên cạnh Lục Đồng Quân đã giải quyết hết bọn họ.
Đương nhiên Lan Huyên có thể phân biệt được đâu là lời trêu chọc, đâu là lời thật lòng.
.