Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi


Trần Hương Thủy sờ hai tay lên đùi, kiên nhẫn khuyên răn: “Con trai à, cha con báo mộng cho mẹ, nếu như năm nay con không kết hôn với Nhã Viên thì nhất định sẽ gặp họa sát thân đấy”
Lục Đồng Quân chau mày, nói: “Đã là thời đại gì rồi mà mẹ còn mê tín đến thế: “Con và Nhã Viên đã yêu nhau lâu như vậy rồi, chẳng phải trước đây con nói muốn cưới nó sao?” Trần Hương Thủy hỏi: “Con trai, có phải mẹ lại quên mất chuyện gì rồi không? Mẹ thật sự không thể nhớ ra chuyện của mấy năm nay được”
Trần Hương Thủy muốn nhớ lại nhưng cứ động não thì đầu lại đau.

Lục Đồng Quân chau chặt mày và nói: “Con và Nhã Viên đã là chuyện quá khứ rồi ạ”
Ở cửa phòng bệnh.

Tần Nhã Viên cầm theo ấm nước đi từ bên ngoài vào, vừa hay nghe.

thấy câu nói đó thì bất giác đứng sững lại.

Trần Hương Thủy bĩu môi, thất vọng nói: “Bọn trẻ các con thật chẳng coi tình cảm ra gì, lúc yêu nhau thì chết đi sống lại, giờ không còn yêu nữa thì nói bỏ là bỏ ngay”
Lục Đồng Quân: “Mẹ, con là con trai ruột của mẹ đấy”
“Con trai ruột thì đã làm sao? Mẹ không được nói sao?” Trân Hương Thủy trừng Lục Đồng Quân một cái rồi nói: “Nhã Viên có chỗ nào không tốt chứ? Thấu tình đạt lý, hiểu ý mọi người, xinh đẹp, dịu dàng, ngoài hoàn cảnh gia đình không tốt ra thì mặt nào cũng tốt.

So với mấy cô chiêu con nhà giàu trong giới thì nó tốt hơn rất nhiều.

Con nghe mẹ khuyên đi, Nhã Viên mới là người thích hợp để con cưới làm vợ”
Lục Đồng Quân nhắc nhở bà ấy: “Mẹ, lúc mẹ chưa xảy ra chuyện mẹ rất thích Lan Huyên đấy”
Trần Hương Thủy lập tức phản bác: “Sao có thể chứ?”
“Con thấy lúc nãy mẹ đánh mạt chược rất vui đấy thôi “Mẹ..” Trần Hương Thủy nói với vẻ không tự tin: “Đó là vì mẹ không biết đó là Tô Lan Huyên dù sao thì con người của Lan Huyên rất được, rất biết làm người lớn vui nhưng nếu muốn cưới về làm vợ thì không được, không thể gộp chung lại mà nói được đâu”
Lục Đồng Quân thấy thái độ của Trần Hương Thủy rất kiên định thì cũng không nói thêm nữa.

“Mẹ cố gắng nghỉ ngơi đi, công ty con còn có việc”
“Con trai, con lại đi à?” Trân Hương Thủy nói: “Y như lúc nhỏ, nói không lại thì kiếm cớ bỏ đi”

Tần Nhã Viên vừa nghe Lục Đồng Quân muốn đi thì liền cầm bình nước đi vào, dịu dàng mỉm cười và nói: “Đồng Quân, nước về rồi đây”
“Ừ.

Chăm sóc mẹ tôi giúp tôi.

Vất vả cho cô rồi” Lục Đồng Quân nói: “Công ty có chút việc gấp, tôi phải về xử lý”
“Đồng Quân, tối nay anh rảnh không?” Tần Nhã Viên vội hỏi: “Tối nay đi ăn cơm chung được không?”
“Tối nay chắc tôi..”
Lục Đồng Quân chưa kịp từ chối thì Tần Nhã Viên đã mỉm cười và nói: “Tối nay tám giờ, em đặt bàn ở nhà hàng Tân Nguyệt đợi anh nhé, hôm nay là sinh nhật của em”
Lục Đồng Quân của trước đây sẽ không quên ngày sinh nhật của cô ta.

Nhưng bây giờ, nếu như Tần Nhã Viên không nhắc thì chắc anh cũng quên thật rồi.

Ánh mắt Tần Nhã Viên đầy vẻ khẩn cầu, cuối cùng Lục Đồng Quân cũng mềm lòng, nói: “Được.”
Tần Nhã Viên nhận được sự đồng ý của Lục Đồng Quân thì vui như mở cờ trong bụng.

Sau khi Lục Đồng Quân rời khỏi thì Trân Hương Thủy mới nói: “Nhã Viên, tình yêu và đàn ông đều phải tự mình giành lấy”
“Dạ, cảm ơn bác gái” Tần Nhã Viên cảm thấy rất vui, cô ta nói: “Bác gái, bác nằm xuống đi, cháu xoa bóp cho bác nhé”
Lan Huyên lười nhác nằm trên giường bệnh gặm táo, hưởng thụ cảm giác được con trai ân cần xoa bóp.

“Mẹ, mạnh như vậy được chưa ạ?” Hạ Bảo bóp vai cho Lan Huyên, trông rất ra dáng.

“Tốt lắm, tốt lắm.

Bé Bảo à, mẹ thật không uổng công sinh con mà”

Lan Huyên lại cắn một miếng táo rồi nói: “Tiếc là lần này không thể đến thăm anh trai con, Hạ Lăng cũng đi được mấy ngày rồi, vậy mà cũng không gọi về được một cuộc điện thoại, thật là không có lương tâm mà.

“Mẹ, anh trai đang huấn luyện, chú Vạn nói trong thời gian huấn luyện không thể liên lạc với người ngoài ạ”
“Nghiêm khắc vậy sao?”
Lan Huyên đột nhiên lại thấy đau lòng.

Con trai lớn của cô cũng chỉ mới có năm tuổi thôi, vẫn còn trong độ tuổi vui đùa trong vòng tay cha mẹ.

Lan Huyên thầm nghĩ, không biết việc cô đưa Hạ Lăng đi huấn luyện là đúng hay sai nữa.

Sau khi Lục Đồng Quân đến thăm Trần Hương Thủy thì đến thẳng phòng bệnh của Lan Huyên, cái gọi là công ty có việc thật ra chỉ là cái cớ mà thôi.

Buổi trưa, lúc Lưu Lệ Phương đến bệnh viện thăm Lan Huyên thì bà cũng tiện đường đưa Hạ Bảo về luôn.

Lục Đồng Quân ở đó với Lan Huyên cả ngày, đến hơn sáu giờ tối thì anh mới ấp úng nói: “Lan Huyên, anh xin phép em chuyện này, hi vọng em sẽ đồng ý”
Nghiêm túc đến thế sao?
Nhất định là có vấn đề.

Lan Huyên ngồi xếp bằng trên giường, luôn mồm ăn rồi nói: “Nói nghe!”
“Nhã Viên hẹn anh tám giờ tối nay ăn cơm ở nhà hàng Tân Nguyệt”
Lục Đồng Quân báo cáo rõ ràng với Lan Huyên rồi bổ sung thêm: “Hôm nay là sinh nhật của cô ấy”
Lan Huyên trợn tròn hai mắt, nói: “Đi ăn mừng sinh nhật với bạn gái cũ hả? Lục Đồng Quân, chuyện này mà anh cũng xin phép em được nữa hả? Không phê chuẩn”
“Lan Huyên, em tin anh đi, trong lòng anh rất muốn từ ch Đồng Quân tỏ rõ thái độ của mình.


Lan Huyên bình thản mỉm cười rồi nói: “Nhưng cơ thể anh thì lại rất thật thà.”
“Sinh nhật Nhã Viên mà, dù cho là bạn bè bình thường thì cũng khó từ chối, Vạn Hoài Bắc và Lục Tây Anh cũng đi nữa” Lục Đồng Quân thật sự rất khó xử.

“Lục Lan Huyên trừng Lục Đồng Quân một cái, suy nghĩ một lúc rồi sảng khoái nói: “Vậy anh đi đi”
Lục Đồng Quân ngạc nhiên nói: “Em đồng ý sao?”
“Đồng ý.

Phải rồi, giúp em tặng cho cô Tân một món quà”
Lục Đồng Quân có dự cảm không lành, anh nói: “Quà gì cơ?”
Lan Huyên mỉm cười rồi nói: “Đây là bí mật của phụ nữ với nhau.

Phải rồi, đã bắt được người muốn giết em ở nhà hàng chưa?”
“Đã xử lý xong rồi”
“Lại là hồng nhan tri kỉ nào đó của anh sao?”
“Lan Huyên, nếu anh nói không quen biết thì em tin không?” Lục Đồng Quân đang nói thật lòng, anh thật sự không quen biết.

“Tin” Lan Huyên thở phào rồi nói: “Nếu đã bắt được người rồi thì bỏ qua chuyện đó đi.”
Đó là một quả bom hẹn giờ, bây giờ xử lý xong rồi thì cô cũng thấy được nhẹ nhõm.

Trước đây cô cứ tưởng rằng Hồ Ly của Địa Sát chính là Tân Nhã Viên, bây giờ xem ra là cô đã nhầm lẫn.

€ó lẽ là do cô đã quá nhạy cảm.

Lục Đồng Quân không nói cụ thể cho Lan Huyên nghe, bây giờ Lan Huyên cần phải nghỉ dưỡng thai, nên anh cũng không muốn cô phải lo lắng những chuyện khác nữa.

Sau khi Lục Đồng Quân đi khỏi thì chỉ còn một mình Lan Huyên ở lại bệnh viện, Lục Đồng Quân đã sắp xếp người đứng gác ở cửa phòng bệnh.

Màn đêm buông xuống.


Lan Huyên rộng rãi để Lục Đồng Quân đi, lần này cô không có gì phải lấn cấn trong lòng.

Đàn ông không biết mấy tâm tư đó của phụ nữ nhưng cô là phụ nữ nên cô biết rất rõ, Tần Nhã Viên mời Lục Đồng Quân đi ăn không chỉ đơn giản là ăn cơm không thôi nhưng cô lại không thể không cho anh đi.

Cô phải tin tưởng Lục Đồng Quân.

Trời càng lúc càng về khuya.

Lan Huyên buồn ngủ nên quyết định nghỉ ngơi, không đợi tin của Lục Đồng Quân nữa.

Cô ngủ một giấc, đến khi thức dậy thì đã là nửa đêm.

Lan Huyên liếc nhìn đồng hồ, đã là ba giờ sáng.

Cô cũng không còn buồn ngủ nữa.

Lan Huyên gửi tin nhắn cho Lục Đồng Quân “Không ngủ được…”
Cô mới soạn được một nửa tin nhắn thì lại xóa đi.

Làm người không thể quá yếu đuối.

Lan Huyên thả điện thoại xuống, đang định đi ngủ tiếp thì có tiếng tin nhắn vang lên.

Một số điện thoại lạ đã gửi đến cho cô mấy tấm hình độ nét cao, trong hình là cảnh Tần Nhã Viên và Lục Đồng Quân đang ngủ trên giường.

Lan Huyên giật mình, lần này không phải là ghi âm như lần trước nữa mà là ảnh độ nét cao vô cùng chân thật.

Tần Nhã Viên nằm trong lòng Lục Đồng Quân, hai người họ cùng nằm trên giường, Lục Đồng Quân có vẻ như đã ngủ thiếp đi vì say..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận