"Trong gian phòng bên cạnh, Tần Huệ Mẫn cười hầu hạ Chu Đức Độ: “Gần đây Lan Ninh vẫn rầu rĩ không vui vì chuyện Tô Lan Huyên.
Đức Độ, hay là anh tiếp tục ra tay răn dạy con bé đó?”
Chu Đức Độ bực bội nói: “Tôi cảnh cáo các cô là đừng trêu chọc Tô Lan Huyên rồi mà.
Lần trước nhà họ Tô thiệt hại một tỷ đô la mà còn chưa biết là ai làm đây.”
“Thế Chu Văn Triệt đã khá hơn chưa?”
Chu Đức Độ vốn đang không vui, nghe thấy tên Chu Văn Triệt, nhớ lại đứa con trai mình yêu thương nhất bị bẻ một chân, ông ta càng bực bội, sắc mặt lạnh lùng.
“Bác sĩ nói chân trái của Chu Văn Triệt đã bị tàn phế, từ nay về sau không thể đứng lên được nữa.” Chu Đức Độ nổi giận đập bàn: “Rốt cuộc cô có biết người đứng sau lưng Tô Lan Huyên là ai không? Ai đã bẻ gãy chân con trai tôi?”
Tần Huệ Mẫn hoảng sợ run lên, vô cùng hối hận vì nhắc tới đề tài này, đúng là vạch áo cho người xem lưng.
“Con bé chết tiệt đó không chịu về nhà.
Lần trước em kêu Tô Khánh Thành đi tìm cô ta, nhưng nó không nể mặt.” Tần Huệ Mẫn cẩn thận nói: “Đức Độ, anh tìm hiểu rõ ràng chưa? Chân của Chu Văn Triệt thật sự là do người khác đòi lại công bằng cho Tô Lan Huyên hả? Con bé đó làm gì có bản lĩnh đó, có ai chịu ra mặt giúp nó đâu.”
Nghe vậy, Tô Lan Huyên rất khiếp sợ, thì ra kẻ bắt cóc cô là do Chu Đức Độ phái đi.
Mà có người ra mặt giúp cô, bẻ gãy một chân con trai của Chu Đức Độ.
Người đó là ai? Nhà họ Chu chính là một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, ai dám cả gan trêu chọc nhà họ Chu? Tô Lan Huyên tự nhận mình không quen biết ông trùm nào lợi hại tới mức có thể răn dạy nhà họ Chu.
Chẳng lẽ là Vạn Hoài Bắc nể mặt Lục Đồng Quân nên đã ra mặt giúp mình?
Cũng không đúng, Lục Đồng Quân chưa từng nhắc tới chuyện này.
An Nhã Hân và Tô Lan Huyên đưa mắt nhìn nhau.
An Nhã Hân hỏi: “Chẳng lẽ là Sở Lâm Minh?”
“Không thể nào.” Tô Lan Huyên nói: “Nếu Sở Lâm Minh có gan như thế thì tớ với anh ta sẽ không đi tới bước đường này.”
Sở Lâm Minh chỉ là con riêng, ngay cả muốn giành quyền ở nhà họ Sở cũng phải dựa vào Tô Lan Ninh giúp đỡ, sao dám đụng vào con trai của Chu Đức Độ?
Để bình ổn lửa giận của Chu Đức Độ, Tần Huệ Mẫn bắt đầu đặt tay lên đùi Chu Đức Độ loay hoay: “Đức Độ, anh đừng giận, hay là anh lên sofa nằm đi, để em massage cho anh.”
Trò hay đến đây.
Đúng lúc này, Tô Khánh Thành kích động đi tới: “Tô Lan Huyên, trên đường hơi kẹt xe, cha đã đến muộn.
Phải rồi, con nói con có cách giải quyết vấn đề chuỗi tài chính công ty đứt gãy, là cách gì?”
“Đừng vội.” Tô Lan Huyên và An Nhã Hân nhìn nhau, Tô Lan Huyên cười nói: “Cha, Nhã Hân nói cậu ấy có chút việc, con đưa cậu ấy ra ngoài cái đã, cha ngồi chờ một lát đi, con sẽ quay về ngay.”
“Ừ.” Tô Khánh Thành cũng biết An Nhã Hân.
Cho dù sốt ruột đến mấy, lúc này ông ta cũng chỉ có thể đóng vai người cha tốt.
Khi Tô Lan Huyên và An Nhã Hân đi ra ngoài, bức tranh sơn thủy trên tường vẫn không để lại chỗ cũ.
Rời khỏi phòng riêng, An Nhã Hân hỏi: “Lan Huyên, lỡ cha cậu không phát hiện thì sao?”
“Không thể nào.” Tô Lan Huyên nói: “Nhã Hân, cậu cứ chờ một lát.”
Tô Lan Huyên không rời đi mà cùng An Nhã Hân trốn trong góc, chờ xem trò hay.
Chưa đầy năm phút sau, Tô Lan Huyên đã thấy Tần Huệ Mẫn kích động chạy ra Hải Đường Các, Tô Khánh Thành cũng nổi giận đùng đùng rời khỏi Thủy Tiên Các.
“Lão Tô, sao anh lại ở đây?” Tần Huệ Mẫn chột dạ hỏi, quay đầu nhìn vào phòng, sợ Tô Khánh Thành sẽ xông vào.
“Cô đang ăn cơm với ai? Các người mới làm gì ở trong phòng hả? Tần Huệ Mẫn, tôi đối xử với cô không kém, sao cô có thể cắm sừng tôi!” Tô Khánh Thành giận tái mặt, nhưng không dám quát lớn.
Chung quy tốt khoe xấu che, làm to chuyện kinh động người khác thì càng mất mặt.
“Anh nghe em giải thích.” Tần Huệ Mẫn hoảng sợ.
“Để tôi vào trong xem thử rốt cuộc là ai ở trong phòng.” Nói rồi, Tô Khánh Thành muốn đẩy cửa vào phòng.
“Tô Khánh Thành!” Tần Huệ Mẫn nóng nảy, chặn cửa lại: “Anh không muốn nhà họ Tô phá sản thì đừng vào, theo em về nhà.”
Tô Khánh Thành hận nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Huệ Mẫn, giơ tay cho bà ta một cái tát, giận đến tái mặt: “Tần Huệ Mẫn, đồ lẳng lơ ong bướm, tại sao tôi lại cưới một con đàn bà như cô chứ!”
Cái tát của ông ta không hề nhẹ, Tô Lan Huyên đứng cách đó mấy mét vẫn nghe thấy tiếng bạt tai.
Bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên cô thấy Tô Khánh Thành đánh Tần Huệ Mẫn.
Trong lòng Tô Lan Huyên vô cùng thống khoái.
Tô Khánh Thành đang giận điên người, bàn tay của ông ta rất mạnh, trực tiếp đánh cho Tần Huệ Mẫn chảy máu.
Tần Huệ Mẫn ngây người, sau đó hét lên: “Tô Khánh Thành! Anh dám đánh tôi! Anh là đồ vô lương tâm! Tôi làm thế còn không phải là vì anh hay sao? Thấy anh mỗi ngày phiền lòng về chuyện công ty nên tôi chỉ muốn phân ưu giúp anh thôi mà!”
Nói rồi, Tần Huệ Mẫn khóc lóc om sòm kéo quần áo của Tô Khánh Thành càn quấy, trông vô cùng tội nghiệp.
“Vãi chưởng diễn xuất đỉnh cao hết sức.” An Nhã Hân không khỏi thán phục: “Sao cha cậu không xông vào phòng? Thật uất ức.”
Tô Lan Huyên đã quen rồi, hơn nữa cô cũng biết Tô Khánh Thành không dám vào trong.
“Bên trong chính là Chu Đức Độ, ông ta không có lá gan đó.” Tô Lan Huyên hạ giọng nói với An Nhã Hân: “Cậu về trước đi.”
“Ừ.” An Nhã Hân ngầm hiểu, từ bên cạnh bỏ chạy.
Chờ An Nhã Hân đã rời đi, Tô Lan Huyên mới nghi hoặc đi tới: “Dì Tần cũng ở đây à? Hôm nay dì Tần ăn diện đẹp quá, xinh đẹp động lòng người, chẳng lẽ định đi hẹn hò với cha hay sao?”
Tô Lan Huyên thoạt nhìn như đang khen Tần Huệ Mẫn, nhưng thực tế là lửa cháy đổ thêm dầu.
Phụ nữ ăn diện đẹp vì người mình thích, Tần Huệ Mẫn ăn diện tỉ mỉ không phải là vì Tô Khánh Thành mà là vì Chu Đức Độ.
Tô Lan Huyên học chiêu châm ngòi thổi gió này từ Tần Huệ Mẫn.
Vừa nghe lời này, quả nhiên sắc mặt Tô Khánh Thành càng khó xem, sắc mặt tái mét.
Bình thường ông ta không thấy Tần Huệ Mẫn trang điểm tỉ mỉ thế này, đi hẹn hò với người đàn ông khác lại ăn diện chỉnh chu.
Trên đầu ông ta có khi toàn sừng rồi ấy chứ.
Thấy Tô Lan Huyên xuất hiện, Tần Huệ Mẫn rất kinh ngạc: “Sao cô lại ở đây?”
Tô Lan Huyên cười tủm tỉm nói: “Tôi hẹn cha cùng ăn cơm, không ngờ dì Tần cùng ở đây.
Nếu dì với cha muốn được riêng tư thì tôi không quấy rầy nữa, hôm khác tôi ăn cơm với cha cũng được.”
“Là mày! Con nha đầu chết tiệt! Mày hãm hại tao!” Tần Huệ Mẫn mới phản ứng lại, căm hận Tô Lan Huyên vô cùng.
“Tôi hãm hại dì cái gì? Sao tôi nghe không hiểu? Ấy chết dì Tần, sao khóe miệng của dì lại chảy máu?” Tô Lan Huyên mờ mịt nhìn Tô Khánh Thành: “Cha, cha với dì Tần cãi nhau hả?”
Tần Huệ Mẫn tức sôi máu: “Mày còn giả vờ hả? Tô Lan Huyên! Con nha đầu chết tiệt này, mày…”
Tần Huệ Mẫn giơ tay muốn đánh Tô Lan Huyên, nhưng sao Tô Lan Huyên có thể thỏa ý bà ta? Cô chặn lại bàn tay của Tần Huệ Mẫn, lạnh giọng nói nhỏ với bà ta: “Người không hại mình mình không hại người, tôi đã cảnh cáo bà rồi, còn chọc tôi thì tự gánh vác hậu quả.”
Tô Lan Huyên không sợ bị Tần Huệ Mẫn biết chuyện hôm nay là kế hoạch của cô.
Sớm muộn gì Tần Huệ Mẫn cũng sẽ biết, chó cùng còn giứt rậu.
“Mày… mày…” Tần Huệ Mẫn tức giận đến mức gương mặt vặn vẹo.
Động tĩnh bên này đã làm kinh động người ở những phòng riêng khác.
Lửa giận trong lòng Tô Khánh Thành bừng lên.
“Đủ rồi! Bà còn ngại chưa đủ mất mặt hả?” Tô Khánh Thành đen mặt nhìn chằm chằm phòng bên cạnh, kéo cánh tay Tần Huệ Mẫn: “Cút về nhà cho tôi! Đừng làm mất mặt tôi, để người khác chú ý!”".