Lời nói của Tân Nhã Viên là đang thêm dầu vào lửa.
“Bây giờ cô đang đắc ý, mặt của tôi bị phá hủy rồi, mặt của tôi.” Tân Kiều Lam ôm lấy khuôn mặt, vô cùng đau khổ, chỉ cần biểu cảm hơi lớn một chút sẽ động nhẹ đến vết thương, lại là một cơn đau tê dại.
Hai tay của Tân Kiều Lam run rẩy, muốn sờ mặt của mình, nhưng lại không dám.
Tân Nhã Viên nói: “Nếu không muốn vết thương nứt ra, chị khuyên em vẫn nên dưỡng thương tử tế trong bệnh viện đi”
“Em sẽ không từ bỏ ý định đâu, em sẽ bảo cha báo thù cho em, giết chết con đĩ Tô Lan Huyên kia”
Tân Nhã Viên giễu cợt: “Thái độ ban nãy của cha, em chưa thấy rõ sao? Hiện giờ ông ấy chỉ có hổ thẹn áy náy với Tô Lan Huyên thôi, nếu như Tô Lan Huyên muốn mạng của em, nói không chừng cha cũng sẽ dâng bằng hai tay luôn đấy.
Trước đây đứa con gái mà cha yêu thương nhất là em, thế nhưng sau này, không chắc chắn là như vậy đâu”
Lúc này Tân Kiều Lam mới nhớ ra, Tô Lan Huyên là con gái riêng của Tân Chấn Đông.
Khi mẹ vẫn còn sống, cô ta biết được từ mẹ mình rằng trong lòng của cha mình có một người vô cùng quan trọng, mà người này tên là Lệ Thu Uyển, một trong những người sáng lập nên Thiên Dạ.
Tô Lan Huyên biến hóa nhanh chóng, trở thành con gái ruột thịt của Tân Chấn Đông, trở thành cô chủ của Địa Sát, cũng là chị gái cùng cha khác mẹ của cô ta, nếu như cô ta muốn đối phó với Tô Lan Huyên, vậy thì càng thêm khó khăn.
Tân Kiều Lam lập tức chán nản, cô ta lập tức hối hận, cô ta đã quá nóng vội rồi.
Trước đây còn có thể mượn dao giết người, giật dây để Tân Nhã Viên ra mặt, sau này Tân Nhã Viên chắc chắn sẽ không bị cô ta đầu độc nữa.
“Em tự giải quyết cho tốt đi.” Tân Nhã Viên bỏ lại một câu, xoay người rời khỏi bệnh viện.
Sau khi Tân Nhã Viên đi khỏi, bác sĩ của Tân Kiều Lam đi vào giúp cô ta kiểm tra, Tân Kiều Lam trông thấy bác sĩ, tâm trạng kích động túm lấy bác sĩ hỏi.
“Mặt của tôi có thể chữa khỏi được không? Có thể chữa trị khỏi mà đúng không? Tốn bao nhiêu tiền cũng được, mặt của tôi không thể có một chút sẹo nào được.”
Bác sĩ khổ sở nói: “Vết thương quá sâu, có là phương pháp chữa trị cao cấp nhất trên thế giới này, chỉ sợ cũng không thể nào không để lại sẹo được.”
“AI Lang băm, các người là một đám lang băm, tôi muốn giết các người” Tâm trạng của Tân Kiều Lam bị quá khích, sau khi biết được về sau mình sẽ là một người cực kỳ xấu xí nên không chịu nổi, phun ra một búng máu tươi.
Bên chỗ Lục Đồng Quân đã xong xuôi, được đưa vào phòng điều trị để theo dõi.
Người tạm thời hôn mê bất tỉnh, việc này có liên quan đến thuốc mê và vết thương nặng trên người khi còn ở mật thất.
Qua chụp chiếu, Lục Đồng Quân bị thương ở bên trong, khi mật thất bị sụp đổ, lại bị vật cứng nện liên tục vào người nên chấn thương bên trong lại càng nặng hơn.
Tô Lan Huyên và Hạ Lăng ở trong phòng điều trị trông chừng, Hạ Đình và Hạ Vân đứng giữ ở cửa.
Lệ Quốc Phong cũng không thể nào ở đây mãi, nếu Tô Lan Huyên đã không còn gì đáng ngại, ông ta cũng đi về.
Tô Lan Huyên tạm thời không thể phân thân được, ông ta còn phải về xử lý một chút chuyện ở Thiên Dạ.
Lâu Yến Vy nói với Bạch Hồng Hoa: “Hồng Hoa, cssju ở đây trông chừng nhé, tớ đi mua chút đồ ăn cho chị tớ”
Ở trong mật thất suốt một đêm, đến trưa vẫn không ăn gì, người lại yếu ớt không chịu nghỉ ngơi, vậy thì càng phải bồi bổ thêm.
Bạch Hồng Hoa gật đầu: “Được.”
Lâu Yến Vy ra ngoài mua đồ ăn, đúng lúc gặp phải Vạn Hoài Bắc ở cửa thang máy.
Vạn Hoài Bắc đi từ trên lầu xuống, cũng đang chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến, trong thang máy chỉ có một mình anh ta.
Khi cửa thang máy mở ra, Vạn Hoài Bắc nhìn Lâu Yến Vy, lập tức thấy hơi đau đầu, thở dài: “Đây là oan gia ngõ hẹp trong truyền thuyết sao”
“Anh tưởng răng bà đây muốn đụng phải anh lắm à?” Lâu Yến Vy liếc mắt nhìn phần dưới của Vạn Hoài Bắc, vẫn còn nhớ nhung: “Trước sau gì bà đây cũng phải cắt đứt cái chân thứ ba của anh”
“Nó đâu có trêu chọc gì cô, cô Lâu nhớ thương nó như thế, chẳng lẽ là có ý nghĩ gì đó không nên có với nó?” Vạn Hoài Bắc như bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ô? Tôi hiểu rồi, cô Lâu đeo đuổi tôi mãi như vậy, là vừa ý tôi rồi”
“Tôi còn lâu, bà đây vừa mắt anh? Có biết xấu hổ hay không vậy, anh nói thêm một câu nữa cho tôi xem, có tin bây giờ tôi phế cái chân thứ ba của anh đi không” Lâu Yến Vy siết chặt nắm đấm, một dáng như đang muốn khiêu chiến.
Cô ta chưa từng bị người khác đùa giỡn như vậy bao giờ.
Vạn Hoài Bắc vội vàng nói: “Đang ở trong thang máy đấy, tôi cũng không muốn cùng đi vào chỗ chết, không thì người khác tưởng răng hai ta rủ nhau đi tự tử mất.”
Hai chữ cuối cùng thành công dập tắt lửa giận muốn tiêu diệt Vạn Hoài Bắc của Lâu Yến Vy.
Cô ta cũng không muốn liên quan gì đến Vạn Hoài Bắc.
Thang máy đi đến người, cửa vừa mở ra, hai người ăn ý cùng đi ra ngoài, sau đó xảy ra bi kịch, cùng bị kẹt ở cửa.
Lâu Yến Vy giận dữ: “Tôi đi ra ngoài trước, anh lùi lại đi”
Vạn Hoài Bắc cũng không chịu nhường: “Ai kêu cô to lớn như thế, cô lùi lại đi”
“Bà đây mập chỗ nào, ngực tấn công mông phòng phủ, vóc người tỉ lệ vàng đấy” Lâu Yến Vy không phục ưỡn ngực.
Bởi vì chênh lệch chiều cao, cộng thêm hai người vẫn đang chen chúc một chỗ, Vạn Hoài Bắc chỉ cần liếc qua một cái đã có thể dễ dàng trông thấy…
Con chó độc thân lâu năm nào đó đột nhiên cũng hơi ngượng ngùng, lỗ tai hơi nóng lên.
Sống đã ba mươi năm, đây chính là lần đầu tiên anh ta thân mật với một người phụ nữ như vậy.
Vạn Hoài Bắc ho nhẹ một tiếng: “Mông hơi mập đấy”
Lâu Yến Vy giơ nắm đấm lên, Vạn Hoài Bắc lập tức làm bộ dáng vô cùng sợ hãi, lui về phía sai: “Ưu tiên phụ nữ”
Lâu Yến Vy cao ngạo như một bà hoàng.
Vạn Hoài Bắc bất đắc dĩ cười cười: “Đúng là phụ nữ với kẻ tiểu nhân khó mà chiều nổi”
Hai người một trước một sau đi đến bãi đỗ xe, Vạn Hoài Bắc lái chiếc xe thể thao phô trương của anh ta, Lâu Yến Vy không nhịn được mà chửi thề: “Thật đúng là không biết người của Bóng Đêm các người tự tin hay là cuồng vọng quá mức nữa, kẻ thù thì bay đầy trời ở trên đường, còn dám lái xe mui trần chạy khắp nơi khắp chốn, không sợ hôm nào đó phơi thây đầu đường à”
Vạn Hoài Bắc lên xe, khiêu khích cười: “Tôi đây cũng đâu ngồi lái không đợi ngày nào đó cô lái xe đuổi tôi trên đường, cô sẽ được lĩnh hội thôi.
“Bà đây không rảnh” Lâu Yến Vy lên con xe của mình, xe của mình, đạp ga rồi lái ra ngoài.
Cô ta còn lâu mới bị mắc lừa.
Vạn Hoài Bắc cười cười, liếc mắt nhìn phía Lâu Yến Vy vừa rời khỏi, nghĩ lại tình cảnh ban nãy hai người chen cùng một chỗ, có một cảm giác không thể nói thành lời.
Tô Lan Huyên thực sự không chịu đựng nổi nữa, vẫn phải ghé vào mép giường ngủ một chút.
Hạ Lăng rất cẩn thận, đắp chăn cho Tô Lan Huyên.
Lục Đồng Quân đến buổi chiều mới tỉnh lại, Tô Lan Huyên vô cùng vui mừng, tâm trạng của hai bên cũng ổn định hơn, về phần khúc mắc trong lòng trước kia cũng đã biến mất.
“Lục Đồng Quân, anh không sao chứ? Có khỏe không? Có khó chịu ở đâu không? Em đi gọi bác sĩ đến kiểm tra một chút cho anh nhé.”
“Anh không sao, còn em?”
Giọng nói của Lục Đồng Quân hơi khàn khàn.
“Em cũng không sao cả, em rót cho anh chén nước” Tô Lan Huyên trượt xe lăn đi rót nước.
Mới vừa rót nước xong, cô chợt nghe thấy Lục Đồng Quân nói: “Lan Huyên, trời tối như vậy sao em lại không bật đèn?”
Nghe vậy, Tô Lan Huyên đột nhiên nhìn về phía ánh mắt của Lục Đồng Quân: “Bây giờ là ban ngày mà, Lục Đồng Quân, mắt của anh?”
Lục Đồng Quân nắm chặt tấm đệm theo bản năng, thân thể ngẩn ra.
Đôi mắt của anh… mù rồi.
Trước khi Lục Đồng Quân hôn mê, anh cảm giác được khóe mắt bị dính một đòn nghiêm trọng.
Tô Lan Huyên tự trượt xe lăn đến bên cạnh Lục Đồng Quân, nắm chặt lấy tay anh: “Anh đừng lo lắng, khả năng này chỉ là tạm thời thôi, em đi tìm bác sĩ”
Tô Lan Huyên đi ra ngoài tìm bác sĩ, Lục Đồng Quân thử dụi dụi mắt, trước mắt vẫn đen như mực.
Bác sĩ nhanh chóng đi đến kiểm tra cho Lục Đồng Quân, ánh sáng chiếu vào con ngươi của anh nhưng anh không hề phản ứng một chút nào.
Mấy người bác sĩ nhìn nhau, lại gật đầu, giống như xác nhận điều gì đó.
Tô Lan Huyên hỏi: “Bác sĩ, mắt của anh ấy có khỏi được không? Sao lại không nhìn thấy được vậy?”.