“Anh Lăng, vợ là gì?” Kawaii ngây thơ hỏi.
Lâu Yến Vy nhìn rõ khuôn mặt của Kawaii và thốt lên: “Kawaii, xinh xắn quá đi mất”
Kawaii cười ngọt ngào: “Chị ơi, sao chị biết em tên Kawaii?”
Lâu Yến Vy: “?”
Có ai thực sự đặt cái tên này sao.
“Tên của em là Kawaii? Cái tên này rất hợp với em” Lâu Yến Vy không thể không đưa tay ra để chạm vào khuôn mặt của Kawaii.
Hạ Lăng che trước “Dì nhỏ, đừng sờ loạn”
“Nhóc con, canh giữ thế này, thật đúng là giống cha cáo già của cháu, đều là sư phụ canh giữ vợ”
Kawaii ngơ ngác hỏi: “Vợ là gì?”
Lâu Yến Vy nói: “Vợ “Dì nhỏ, đừng nói nhảm” Hạ Lăng cắt ngang lời nói của Lâu Yến Vy: “Kawaii còn nhỏ, đừng dạy hư em ấy.
Kawaii, đi thôi, anh cõng em tới chỗ lão Tiết”
Lâu Yến Vy kêu lên: “Nhìn kìa, đúng là ngỗ nghịch mà”
Bạch Hồng Hoa nói: “Đứa nhỏ đó quả thực rất xinh đẹp.
Tớ chưa từng thấy đứa trẻ nào xinh đẹp như vậy”
“Tớ nghĩ, tám phần là Hạ Lăng muốn nuôi vợ từ nhỏ rồi.
Đúng là tính toán, coi chừng tớ cho người cướp vợ bây giờ.”
Bạch Hồng Hoa hỏi: “Cho ai? Hiện tại cậu sinh con trai cũng đã muộn rồi”
Lâu Yến Vy cao hứng: “Ai nói con trai phải do mình sinh ra? Chị gái tớ không có có bốn đứa con trai sao? Tớ sẽ giựt dây cho Hạ Bảo đi cướp vợ”
Bạch Hồng Hoa: “…”
Hạ Đình: “…
Tô Lan Huyên không biết Lâu Yến Vy muốn tính kế con mình, cô cho Tam Bảo và Tứ Bảo ăn, vừa cử động chân tay, nhìn thấy máy tính của Lục Đồng Quân trên bàn, cô bước tới và bật nó lên.
Tô Lan Huyên muốn xem Hạ Lăng Hạ Bảo huấn luyện như thế nào.
“Tô Hạo Trần bước vào: “Chị ơi, chị đang nhìn gì vậy?”
“Sao em lại ở đây? Không phải chị nhờ Hạ Đình đưa em đến căng tin ăn sáng sao?”
“Vừa rồi Jenny đưa em đi ăn, chị ơi, chị đang xem gì vậy?”
Tô Hạo Trân nghiêng người thì thấy máy tính đang chiếu video toàn bộ hòn đảo, có thể thấy rõ mọi người trên đảo đang làm gì.
Mọi người dường như đang bị theo dõi.
Vẻ mặt Tô Hạo Trần phức tạp: “Chị ơi, cái này có thể nhìn thấy toàn bộ hòn đảo không?”
“Đúng vậy, mọi thứ trên đảo đều đang được giám sát” Tô Lan Huyên nhìn Tô Hạo Trần nói: “Bất cứ người nào trên đảo này, bất kể là ai, họ đã và đang làm gì đều có thể nhìn thấy rõ ràng”
Tô Hạo Trần nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, quay đầu lại nhìn thấy Tô Lan Huyên đang nhìn mình, cậu cười nói: “Chị ơi, sao chị lại nhìn em chằm chằm vậy?”.