Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi


Tần Kiều Lam khóc như lê hoa đái vũ, hơn nữa phô bày ra khuôn mặt xinh đẹp kia, người đàn ông nào thấy mà không động lòng chứ?
Cô ta thật sự là đau lòng, đây là lần đầu tiên Lục Đồng Quân quát cô ta.

Lục Tây Anh thấy Tần Kiều Lam đau lòng như thế, không nhịn được mà cầu tình với Lục Đồng Quân thay cô ta: “Anh cả, Kiều Lam cũng biết sai rồi.

Dù sao cô ấy cũng là em gái của Nhã Viên, coi như nể mặt Nhã Viên lần này mà bỏ qua đi, em cũng đã dạy dỗ cô ấy rồi”.

Lục Đồng Quân đập tay xuống bàn, giọng nói cực lạnh, lia ánh mắt sắc qua: “Ra ngoài cho tôi”
Tần Kiều Lam theo bản năng bám tay vào chiếc bàn bên cạnh run rẩy đứng dậy, sắc mặt trắng bệch.

Lục Tây Anh đưa mắt qua nhìn Tần Kiều Lam rồi mím môi nói: “Vâng anh”
Lục Tây Anh vừa đi, trong lòng Tần Kiều Lam đã luống cuống muốn gọi: “Tây Anh.

Có Lục Tây Anh ở đây ít nhiều cũng có thể nói đỡ cho một hai câu.

Tiếng kêu của Tần Kiều Lam không thể cản lại bước chân của Lục Tây Anh, sự việc lần này quả thực nghiêm trọng.

Tần Kiều Lam không có một chút ăn năn hối cải nào, mở miệng ra đều là nói dối, cô ta đáng được dạy bảo một trận.

Văn phòng làm việc lớn như vậy, lúc này chỉ còn lại hai người Lục Đồng Quân và Tần Kiều Lam, không khí trong phòng như đóng băng lại một lần nữa.

Lục Đồng Quân không nói gì, chỉ là ngồi trên ghế, dùng ánh mắt rét lạnh nhìn về phía Tần Kiều Lam.


Tân Kiều Lam chột dạ trong lòng: “Anh Đồng Quân”
Lục Đồng Quân châm một điếu thuốc, sắc mặt không chút thay đổi nói: “Chuyện của chị cô, quả thật tôi cũng có một phần trách nhiệm, cũng bởi vì vậy mà tôi đã dồn hết tất cả áy náy của mình đối với chị cô bù lên người cô.

Tôi vẫn luôn nghĩ cô sẽ học được tính hiền lành và dịu dàng của chị cô, không ngờ tâm địa cố lại độc ác như thế, hại người không biết điểm dừng, đừng nói với tôi chỉ là vì giáo huấn Tô Lan Huyên”
Đây rõ ràng là muốn dồn người ta vào chỗ chết.

Tần Kiều Lam vội vàng nhận sai: “Anh Đồng Quân, em thật sự không cố ý muốn lại Tô Lan Huyên, chỉ là em và Lưu Ngọc Nhơn xảy ra tranh cãi, cho nên em muốn dạy dỗ cô ấy một chút, không nghĩ đến chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy.

Anh Đồng Quân, em sai rồi"
Cô ta tuyệt đối không thể thừa nhận mục đích chính là nhằm vào Tô Lan Huyên.

“Tần Kiều Lam” Vẻ mặt Lục Đồng Quân đanh lại, đùng đùng nổi giận: “Cô rất may mắn vì cô là em gái của Nhã Viên, nếu không, cô đừng nghĩ đến việc mang theo được cái đuôi rời khỏi đây”.

Trong lòng Tần Kiều Lam run lên, vô cùng bất ngờ: “Anh Đồng Quân, chẳng lẽ anh muốn giết em vì Tô Lan Huyên sao?”
Lục Đồng Quân gạt tàn thuốc trên tay, đầu mày đuôi mày đều mang vẻ lạnh lùng: “Tôi nợ chị cô coi như bây giờ cũng đã trả hết, hiện giờ lập tức cút về nước A cho tôi, không có sự cho phép của tôi không được đặt chân lên lãnh thổ này nửa bước”
Lục Đồng Quân bỏ lại những lời sau đó xoay lưng ghế lại.

Hai mắt Tần Kiều Lam phiếm hồng, từng giọt nước mắt to nổi nhau rơi xuống: “Em có thể đi, nhưng em mong anh Đồng Quân đừng quên, chị em là chết vì anh, hơn nữa suốt năm năm qua, ngay cả xác cũng không tìm thấy.

Những gì anh nợ chị ấy vĩnh viễn không bao giờ có thể trả hết, anh đã quên chị ấy, anh có lỗi với chị ấy”.

Nói liền một hơi, Tần Kiều Lam vừa khóc vừa lao ra khỏi văn phòng.

Cả người Lục Đồng Quân trầm tĩnh lại, năm năm trước, Lục Minh Húc đưa thuốc cho anh, lúc ấy kẻ thù của anh tìm đến, Nhã Viên vì muốn đánh lạc hướng mấy người đó đi mà không trở về nữa.


Trong nháy mắt tâm trạng của Lục Đồng Quân rơi xuống đáy vực, giống như Tân Kiều Lam nói, những gì anh nợ Nhã Viên không thể trả hết, cũng không có cơ hội trả.

Lục Tây Anh nhìn thấy Tần Kiều Lam khóc chạy ra ngoài nên lập tức đuổi theo.

“Kiều Lam”
Tần Kiều Lam dừng lại, không vui vẻ nói với Lục Tây Anh: “Giờ thì anh hài lòng rồi đấy, anh Đồng Quân bảo tôi cút khỏi thủ đô, không được trở về”
“Kiều Lam, tôi chỉ đến khuyên cô một câu, đừng tự cho mình là quá thông minh mà coi người khác là kẻ ngốc” Lục Tây Anh cho hai tay vào túi quần, giọng nói thản nhiên: “Trước đây chị Nhã Viên rất quan tâm tôi, tôi nhớ rất kỹ ân tình này nên vừa rồi không có lật tẩy cô, nhưng anh cả không phải là không biết gì đâu”
“Tôi chính là nhắm vào Tô Lan Huyên đấy thì sao? Cô ta so với chị tôi còn kém xa” Tần.

Kiều Lam đưa tay quệt đi nước mắt nói: “Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Lan Huyên tôi đã đặc biệt không thích cô ta rồi, chị tôi yêu anh Đồng Quân, anh Đồng Quân là của chị ấy, bất kể là ai cũng đừng mong giành lấy”
“Vậy còn cô?” Giọng điệu của Lục Tây Anh có chút nặng nề: “Rốt cuộc cô là vì chị cô hay là vì cô đã động lòng với anh tôi?”
“Tôi..” Tần Kiều Lam bị hỏi bất ngờ đến há miệng vẫn không trả lời được: “Tình cảm của chị tôi và anh Đồng Quân khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ.

Lúc đó chị ấy vì cứu anh Đồng Quân mà ra đi không có thể trở lại, ai có thể xác định chị ấy đã chết thật hay chưa?”
Lục Tây Anh hơi mông lung: “Cô nói vậy có ý gì?” “Gần đây tôi luôn mơ thấy chị tôi, cảm thấy có lẽ chị ấy chưa chết”.

Vẻ mặt Lục Tây Anh nhất thời hơi nghiêm trọng, nếu như Nhã Viên chưa chết vậy thì chuyện này gay go rồi.

Trái tim Lục Đồng Quân giờ đã đặt hết trên người Tô Lan Huyên rồi, nếu như bây giờ xảy ra biến cố thì đủ để khiến người ta phải đau đầu.

Thế nhưng năm năm rồi không có tin tức gì, bị rơi vào tay những người đó làm sao có thể sống sót.


Tô Lan Huyên vội vàng hoàn thành xong công việc mới tan làm.

Sợ bị giữ lại nên Tô Lan Huyên ôm túi chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Lục Đồng Quân thấy Tô Lan Huyên đi rồi, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Chuyện Lục Đồng Quân gọi Tần Kiều Lam đến văn phòng đã truyền đến tại Lục Minh Húc một cách nhanh chóng.

“Anh cả tôi thật sự đã mắng Tần Kiều Lam phải khóc?”
Thư ký gật đầu: “Vâng, chính mắt tôi nhìn thấy cô Tân khóc chạy ra ngoài, cậu chủ ba cũng chạy đuổi theo.

Tôi nghe như là tổng giám đốc Lục muốn cô Tần rời khỏi thủ đô”
“Nguyên nhân vì sao có nghe được không?” Tinh thần của Lục Minh Húc khẽ động.

“Hình như là vì lần trước Tô Lan Huyên lái xe xảy ra chuyện” Thư kỳ nói: “Cậu chủ hai, anh nói xem tổng giám đốc Lục có ý tứ gì với Tô Lan Huyên không? Tôi cho người đi thăm dò, Tô Lan Huyên là được cậu chủ ba cử đến tổng bộ, mà cậu chủ ba lại là người của tổng giám đốc Lục, có chăng là ý của tổng giám đốc Lục không?”.

Lục Minh Húc nhíu mày, đột nhiên anh ta nhớ tới, thiếu chút nữa Tô Lan Huyên đã gả vào nhà họ Lục.

Ba người trước đó gả vào nhà họ Lục không biết vì sao đều đã chết.

Duy chỉ có Tô Lan Huyên tạm thời trốn thoát, mà Lục Đồng Quân cũng không có truy cứu.

Lục Đồng Quân biến mất một thời gian, anh ta hỏi thăm rốt cuộc Lục Đồng Quân đã xảy ra chuyện gì mà ngay đến cả ông Lục cũng bị kinh động.

Mà ngày Lục Đồng Quân gặp chuyện không may cũng chính là ngày Tô Lan Huyên xảy ra chuyện.

Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp thể được.


Lục Minh Húc trầm ngâm suy nghĩ một lát sau đó đột nhiên nở nụ cười: “Người anh này.

của tôi có thể ẩn náu kín kẽ như vậy, chờ đợi bao nhiêu năm cuối cùng tôi cũng tìm được điểm yếu của anh ấy rồi”.

Tô Lan Huyên quay về bệnh viện thăm Tô Hạo Trần thì nhận được điện thoại của cảnh  sát gọi đến.

Tô Lan Ninh muốn gặp cô trong trại giam.

Tô Lan Huyên suy nghĩ một chút bèn quay xe đi đến cục cảnh sát.

Chu Đức Độ tự mình lái xe đến cục cảnh sát, tìm gặp cục trưởng Vương, vẫn là không có cách nào đưa Tô Lan Ninh ra ngoài.

Ông ta cũng không biết rốt cuộc còn có ai làm chỗ dựa sau lưng Tô Lan Huyên nữa.

Trực giác nói cho Chu Đức Độ biết, người giúp đỡ Tô Lan Huyên lần này chính là người đã cắt bỏ chân của con trai ông ta lần trước.

Chu Đức Đệ nộp tiền bảo lãnh cho Tô Lan Ninh không được, chỉ đành tuân theo trình tự pháp luật.

Tô Lan Ninh sợ hãi, luống cuống muốn gặp Tô Lan Huyên.

Lúc này cảnh sát không chịu nổi được nữa mới gọi điện thoại cho Tô Lan Huyên.

Tô Lan Huyên đứng ngoài song cửa sắt, sắc mặt lạnh nhạt nhìn Tô Lan Ninh đang có rúm lại trong góc phòng giam.

“Nghe nói cô muốn gặp tôi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận