Thực sự lần này Tô Lan Huyên dự định sẽ không buông tha cho Tô Lan Ninh, luật sư cũng nói rằng lần này Tô Lan Ninh phải bị kết án ít nhất là ba năm tù và Trần Long bị kết án năm năm.
Tòa án đã thụ lý vụ án và đang chờ mở phiên tòa xét xử, nhưng ai có thể ngờ rằng Tô Lan Ninh lại đang mang thai vào thời điểm mấu chốt này chứ.
Dựa theo luật định, các tù nhân trong thời kỳ mang thai và cho con bú có thể được tại ngoại trong thời gian chờ xét xử.
Cho dù trong lòng Tô Lan Huyên có cứng rắn thế nào, cô thật sự không thể để Tô Lan Ninh vào tù với cái bụng bự được.
Người lớn có tội, nhưng trẻ em thì vô tội.
Lập tức Tô Lan Huyên đến đồn cảnh sát, Lục Đồng Quân cũng đi theo,
Khi cả hai đến nơi thì thấy Tô Lan Ninh đang ngồi ở đại sảnh, trong khi đó thì Tần Huệ Mẫn đang làm thủ tục nộp tiền bảo lãnh.
Điều khiến người ta bất ngờ nhất chính là Sở Lâm Minh, người vừa gọi điện thoại cho cô cách đây không.
lâu, giờ cũng đang ở đó.
Anh ta ngồi đối diện với Tô Lan Ninh, cúi đầu hút một điếu thuốc.
Tô Lan Ninh với mặt mày hớn hở, cái bụng của cô ta vẫn phẳng lì nhưng cô ta lại không ngừng lấy tay xoa xoa bụng như thể sợ người khác không biết cô ta đang mang thai vậy.
Cảnh sát Lý nhìn thấy Tô Lan Huyên đang đi tới liền kêu to: “Cô Tô”.
Cảnh sát Lý cũng chú ý tới Lục Đồng Quân đang ở bên cạnh Tô Lan Huyên, cho dù anh đang ngồi trên xe lăn nhưng oai phong uy lực đến mức khiến người ta không thể bỏ qua.
Với chiếc xe lăn và mặt nạ, cảnh sát Lý nhanh chóng đoán được thân phận của đối phương.
Anh ta tạm gác mọi chuyện lại, trong giọng nói có vài phần kính sợ: “Cậu chủ Lục ạ.”
“Ừ” Lục Đồng Quân khẽ đáp lại: “Đã hoàn thành thủ tục chưa?”
Cảnh sát Lý thành thật trả lời: “Còn thiếu con dấu cuối cùng nữa thôi.” Giọng nói của Lục Đồng Quân lạnh lùng: “Vậy thì đợi lát nữa tôi sẽ cho bác sĩ đến khám kỹ hơn, xem thử vợ của Sở Lâm Minh có thật sự mang thai hay không.”
Khi nghe thấy điều này, Tô Lan Huyên liếc nhìn Lục Đồng Quân.
Thật ra cô cũng đã từng nghi ngờ liệu Tô Lan Ninh có gian dối hay không.
Lời nói của Lục Đồng Quân khiến cả ba người Sở Lâm Minh, Tô Lan Ninh và Tần Huệ Mẫn đều thay đổi biểu cảm.
Sở Lâm Minh rất ngạc nhiên khi thấy Tô Lan Huyên lại bất ngờ xuất hiện cùng Lục Đồng Quân.
Không phải cô đã thoát khỏi cuộc hôn nhân với nhà họ Lục rồi sao, tại sao hai người vẫn còn dây dưa với nhau vậy chú?
Sự xuất hiện của Lục Đồng Quân khiến Tô Lan Ninh và Tần Huệ Mẫn hoảng sợ luống cuống.
Ai mà lại dám chống lại nhà họ Lục chứ?
Chỉ cần Lục Đồng Quân nói một tiếng thì Tô Lân Ninh kia cũng chỉ có thể ở trong đó đợi mà thôi.
Tô Lan Ninh đứng lên xoa xoa cái bụng rồi cô ta tỏ vẻ mặt đáng thương mà nhìn Tô Lan Huyên: “Chị ơi, tôi thật sự có thai mà.
Vì cháu trai tương lai của chị, chị có thể giơ cao đánh khẽ được không? Tôi quỳ xuống xin chị đó.”
Nói xong, Tô Lan Ninh còn quỳ xuống trước mặt Tô Lan Huyên mạnh đến nỗi có thể nghe thấy rất rõ ràng tiếng đầu gối của cô ta gõ xuống sàn.
Trong lòng Tô Lan Huyên khẽ chấn động, thực sự Tô Lan Ninh cần phải ra ngoài.
Tần Huệ Mẫn định đưa tay ra đỡ Tô Lan Ninh nhưng rồi bà ta lại không đỡ.
Tư thế của bà ta cúi xuống rất thấp so với Tô Lan Huyên: “Lan Huyên à, nói thế nào đi nữa thì Lan Ninh cũng là em gái của con.
Nó đã biết sai lầm rồi, con hãy tạm tha cho nó lần này đi.
Nó thật sự không dám nữa đâu.”
Vợ và mẹ vợ của mình đều đang cầu xin sự tha thứ nhưng Sở Lâm Minh lại thờ ơ, anh ta chỉ đứng đó nhìn Tô Lan Huyên.
Tô Lan Ninh mang thai là điều nằm ngoài dự đoán của Sở Lâm Minh.
Anh ta không ngờ kế hoạch của mình đã bị đứa con trong bụng Tô Lan Ninh phá vỡ, làm sao anh ta có thể vui vẻ được chứ, càng huống chi là cầu xin lòng thương xót của Tô Lan Huyên.
Tô Lan Huyên lạnh lùng liếc nhìn Tô Lan Ninh và Tần Huệ Mẫn: “Dì Tần thật biết nói đùa.
Cha mẹ tôi chỉ có một người con gái là tôi.
Ở đâu ra một người em gái và một người cháu trai vậy?”
Lời nói của Tô Lan Huyên khiến hai người đỏ mặt.
Ai cũng biết Tô Lan Ninh là con gái ngoài giá thú của Chu Đức Độ, thế mà bây giờ lại bấu víu vào quan hệ với Tô Lan Huyên thì quả thực không biết xấu hổ.
“Chị ơi” Tô Lan Ninh đau khổ quỳ trên mặt đất, nước mắt lã chã tuôn rơi nói: “Tôi biết trước đây tôi đã có rất nhiều điều không đúng, bây giờ tôi đã thực sự nhận ra mình đã sai rồi”.
Tô Lan Huyên hờ hững nói: “Vậy thì càng phải để cho bác sĩ tới khám xem trong bụng cô có phải là mang thai thật hay không.
Pháp luật sẽ khoan dung cho phụ nữ có thai nên tự nhiên tôi cũng không có lý do gì tiếp tục truy cứu”
Tô Lan Ninh âm thầm nghiến chặt răng nhìn về phía Sở Lâm Minh bằng ánh mắt cầu cứu.
Cuối cùng Sở Lâm Minh cũng lên tiếng: “Vậy thì để bác sĩ đến kiểm tra đi”.
Tô Lan Ninh thất bại, trong lòng đầy nỗi oán hận nhưng vẻ mặt lại rất ôn hòa: “Được, vậy để bác sĩ đến khám đi”
Lục Đồng Quân gọi một cuộc điện thoại và trong vòng nửa tiếng thì Xa Thành Luân đã tới.
Anh ta đã nghiên cứu rất nhiều về y học cổ truyền, cho nên chỉ cần bắt mạch là biết chính xác có phải mang thai hay không.
Xa Thành Luân đưa tay bắt mạch cho Tô Lan Ninh, mười giây sau mới gật đầu với Lục Đồng Quân: “Là hỉ
mạch”
Đúng thật là Tô Lan Ninh có thai rồi.
Sở Lâm Minh không những không cảm thấy vui vẻ mà còn có vẻ hơi thất vọng, anh ta nhíu mày thật chặt.
Anh ta chỉ chạm vào Tô Lan Ninh một lần duy nhất khi say rượu, không ngờ cô ta lại có thai thật.
Cô ta không có thai lúc khác mà lại cứ cố tình có thai vào lúc này, vậy rõ ràng là anh ta không thể thoát khỏi Tô Lan Ninh rồi, không cách nào vứt bỏ cô ta được rồi.
Trên mặt Tô Lan Ninh toát ra vẻ mặt đầy tình mẫu tử, cô ta cười hớn hở hỏi Xa Thành Luân: “Là con trai hay con gái vậy? Tôi nghe nói bác sĩ bên y học cổ truyền bắt mạch rất giỏi.
Có thể chẩn đoán được bệnh đúng không?”
“Sau khi sinh thì sẽ biết thôi” Đương nhiên Xa Thành Luân không thể nói sự thật.
Ánh mắt của Tô Lan Huyên nhìn chằm chằm vào bụng của Tô Lan Ninh, cô không còn ngăn cản nữa mà đồng ý cho bảo lãnh chờ xét xử.
“Tô Lan Ninh, phiên tòa chờ tại ngoại chỉ là hoãn phiên tòa thôi.
Lần này xem như là vì đứa nhỏ, tôi sẽ cho cô cơ hội này.
Nếu cô còn không biết sai thì đừng trách tôi”.
“Cảm ơn chị” Tô Lan Ninh tỏ vẻ cảm kích: “Chị à, bây giờ tôi chỉ muốn dưỡng thai thật tốt rồi sinh ra đứa bé này.
Sau này tôi sẽ làm một người mẹ tốt, sẽ không làm những việc ngu ngốc mà tôi đã từng làm như trước kia nữa đâu”
Tô Lan Huyên không muốn ở lại nữa, cô đẩy xe lăn của Lục Đồng Quân xoay người định rời đi.
Bỗng nhiên Sở Lâm Minh nói: “Lan Huyên, lời hứa của anh với em sẽ mãi mãi có giá trị”.
Anh ta thực sự là một tên cặn bã, anh ta lại dám ve vãn người phụ nữ khác ngay trước mặt người vợ đang mang thai của mình.
Lục Đồng Quân khẽ liếc mắt nhìn anh ta và tỏ vẻ mỉa mai: “Anh Sở thật đúng là phong lưu đa tình.
Anh hãy về quản giáo cho tốt người vợ của mình đi.
Nếu lần sau còn xảy ra chuyện gì nữa thì tuyệt đối tôi sẽ không tha cho đầu”.
Sắc mặt của Sở Lâm Minh trở nên cực kỳ khó coi, có vẻ như không chịu nổi cơn giận nữa, trong lòng lại có vẻ ngạc nhiên.
Tại sao Lục Đồng Quân lại đứng ra bênh vực Tô Lan Huyên vậy nhỉ? Tô Lan Huyên cũng không thèm nhìn Sở Lâm Minh, cô cứ thế đẩy Lục Đồng Quân đi thẳng ra ngoài.
Sở Lâm Minh cứ đứng chôn chân tại chỗ nhìn theo, Tô Lan Ninh bước qua rồi dịu dàng nói: “Lâm Minh, chúng ta về nhà đi”.
“Cô tự mình về đi, tôi còn có chuyện khác” Sở Lâm Minh tỏ vẻ không hòa nhã gì cho lắm.
Tần Huệ Mẫn thấy con gái phải chịu ủy khuất thì tỏ vẻ không vui: “Sở Lâm Minh, cậu làm vậy là có ý gì hả? Lan Ninh đang mang thai đứa con của cậu, cậu thân làm chồng không chăm sóc nó mà còn đối xử với nó như vậy nữa hả? Cậu có tin tôi đưa Lan Ninh về nhà, sau này ngay cả đứa nhỏ cậu cũng sẽ không được nhìn thấy hay không?”
Sở Lâm Minh cười lạnh lùng nói: “Vậy thì tôi cầu còn không được đó.
Có điều mẹ vợ đại nhân muốn quay về đâu vậy? Là nhà họ Tô hay nhà họ Chu đây?"
"Sở Lâm Minh, sao cậu nói chuyện với người lớn tuổi hơn như vậy hả? Tốt xấu gì thì tôi cũng là mẹ vợ của cậu mà”
Tần Huệ Mẫn tức giận đến nỗi sắc mặt trở nên trắng bệch.
Bà ta không thể quay về nhà họ Tô, mà bà ta cũng không thể quay về nhà họ Chu với thân phận là một người tình được.
Mấy ngày này, Tần Huệ Mẫn vẫn sống ở bên ngoài khách sạn.
“Mẹ, Lâm Minh, đừng cãi nhau nữa” Tô Lan Ninh nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Mẹ, mẹ về đi, một mình con tự về được rồi, Lâm Minh à, nếu anh bận thì cứ đi đi, em tự bắt xe về là được rồi”.
“Lan Ninh” Tần Huệ Mẫn cảm thấy rất đau khổ khi chứng kiến cảnh con gái mình phải chịu ấm ức như thế này.
"Mẹ, con là con dâu nhà họ Sở, lại có cốt nhục của nhà họ Sở nên đương nhiên phải trở về nhà họ Sở rồi” Tô Lan Ninh nháy mắt với Tần Huệ Mẫn.
Cô ta phải vất vả lắm mới có cái ô che chắn là đứa nhỏ này nên nhất định cô ta phải lấy đứa nhỏ để khắc phục khó khăn này.
Sự sỉ nhục mà Tô Lan Huyên dành cho cô ta, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ đòi lại.
Biệt thự Nam Sơn..