Trong giáo điều cuộc sống của Tô Lan Huyên, chỉ một mình cô có thể ức hiếp người đàn ông.
nhà mình, người khác dám chửi bới câu nào thì đều là kẻ địch của cô.
Một câu bà hai Sở đã đủ để mặt già của Tạ Nguyệt Ánh không chịu được.
Bà ta là một kẻ thứ ba nhưng không leo lên được chính thức, thật ra bà ta còn không gánh nổi xưng hô bà hai Sở này nữa là.
Nhà họ Lục là gia tộc mà nhà họ Sở có thể chọc được sao?
Mặt Tạ Nguyệt Ánh lúc đó lúc trắng, thấy Tạ Nguyệt Ánh bị người khác giận, khỏi phải nói trong lòng Tô Lan Ninh vui sướng đến mức nào, không hề có ý giúp đỡ bà ta gì cả.
Tạ Nguyệt Ánh không dám làm gì Tô Lan Huyên nên chỉ có thể trợn mắt hung tợn liếc Tô Lan Ninh, trút lửa giận lên người Tô Lan Ninh.
“Con tôi cưới cô đúng là xui xẻo tám kiếp!” Tạ Nguyệt Ánh mặt đỏ tía tại răn dạy Tô Lan Ninh: “Nếu không phải cô thì cô Tô đã là con dâu của tôi từ lâu rồi, vừa rồi chắc chắn là cô khiến cô Tô không vui đúng không?”.
Đọc truyện tại == TRÙMTR UYỆN.
ORG ==
“Mẹ, con không có” Lòng Tô Lan Ninh vừa ấm ức vừa phẫn nộ, bà già chết tiệt, thầy cô ta bị nhà họ Tô vứt bỏ, nhà họ Chu không có ý thừa nhận cô ta, bà ta bắt đầu leo lên đầu cô ta, cô ta nhường nhịn rồi nhưng chẳng những bà ta không cảm kích mà còn trở nên kiêu căng hơn.
Tô Lan Huyên không hề muốn xem mâu thuẫn của đôi mẹ chồng con dâu này, lạnh lùng nói: “Sau này bà hai Sở phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm, tôi lặp lại lần nữa, tôi và con bà không có quan hệ gì, tội phỉ báng phải ngồi tù đấy, nếu bà hai Sở túng quá, cần vay tiền, nể mặt lúc trước bà cho vứt cho tôi mấy trăm triệu, có lẽ tôi sẽ cho bà mượn”
Vì cản cô hẹn hò với Sở Lâm Minh, Tạ Nguyệt Ánh đã đưa cho cô chi phiếu mấy trăm triệu, bảo cô bỏ đi.
Cô làm như vậy hôm nay chỉ là trả lại tất cả sỉ nhục mà Tạ Nguyệt Ánh gây ra cho cô mà thôi.
Nói xong, Tô Lan Huyên không thèm để ý mặt Tạ Nguyệt Ánh vui buồn thế này, cô đi thẳng ra ngoài.
Tạ Nguyệt Ánh tức không chịu nổi, nhưng bây giờ Tô Lan Huyên là con gái nuôi của Lý Kính Hòa, bà ta còn phải trồng cây Sở Lâm Minh kéo cô về, bà ta không thể nổi đóa, không thể làm.
mích lòng cô.
fi“Mẹ” Tô Lan Ninh kêu lên một tiếng.
“Đồ sao chổi nhà cô!” Tạ Nguyệt Ánh tát một bạt tai vào mặt Tô Lan Ninh: “Do cô cả đấy, nếu không thì làm sao Tô Lan Huyên dám sỉ nhục tôi như vậy!”.
Bà ta tát rất mạnh, mặt Tô Lan Ninh lập tức đỏ bừng, trong nơi sâu ở đáy mắt lóe ra vẻ căm hận nồng đậm.
Tô Lan Ninh xoa mặt, siết chặt nắm tay, Tạ Nguyệt Ánh còn đang hùng hổ chỉ vào mặt Tô Lan Ninh mà mắng: “Cô là sao chổi đấy! Chuyên khắc con tôi, đừng tưởng rằng mình mang thai là ra
vẻ đắc ý, ai biết rốt cuộc cô mang thai đứa con hoang nhà ai, có người mẹ thế kia thì sẽ có con gái như cô, mẹ cô là một ả đàn bà dâm đãng không biết xấu hổ, cô cũng chẳng tốt hơn chỗ nào.”
Tạ Nguyệt Ánh càng mắng càng chói tai, sự căm thù trong mắt Tô Lan Ninh biến thành ham muốn giết chọc.
Cô ta nhìn chằm chằm gương mặt mắng nhiếc người khác của Tạ Nguyệt Ánh, trong đầu cô ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất là làm cho Tạ Nguyệt Ánh câm mồm mãi mãi.
Tô Lan Huyên tìm được Hạ Bảo trong đại sảnh, con mèo tham ăn này đang cầm chocolate an.
“Bé Bảo, em còn ăn như vậy nữa sẽ thành heo đấy”
Hạ Bảo rất thích ăn đồ ngọt, thấy đồ ngọt là không đi được.
“Chị ăn một miếng đi” Hạ Bảo hào phóng chia sẻ: “Ăn đồ ngọt thì tâm trạng sẽ vui lắm!”
“Được.” Tô Lan Huyên ăn một miếng, cô liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, không thấy Lưu Lệ Phương đầu nên hỏi: “Bà đâu rồi?”
“Bà xinh đẹp đi kiểm kê vật quyên tiền rồi ạ” Hạ Bảo đung đưa hai chân, ngồi trên sofa: “Chị ơi, vừa rồi em lại thấy chú xấu xa kia”
Người mà Hạ Bảo nói là Sở Lâm Minh.
Lúc trước Hạ Bảo tè lên người Sở Lâm Minh, Tô Lan Huyên căng thẳng hỏi: “Anh ta có làm gì em không?”
“Chú xấu xa lì xì cho em” Hạ Bảo thì thầm ra vẻ thần bí: “Chị ơi, em nói nhỏ với chị thôi, chú xấu xa lì xì cho em những ba triệu, bảo em hẹn chị đi ăn cơm, em lấy tiền rồi.
Chị, chị không được đi ăn cơm nha”.
Tô Lan Huyên lắc đầu bật cười: “Bé Bảo, chỉ ba triệu mà em bán chị đi rồi?”
“Chị, sau này em cưới chị, tích tiền cưới vợ” Hạ Bảo thở dài, ra vẻ áp lực rất nhiều: “Bà đẹp nói là muốn cưới vợ phải tốn rất nhiều tiền”
“Ôi chao, Bé Bảo nhà chúng ta hiểu cả cái này luôn à” An Nhã Hân bước đến từ phía sau, đưa cho Hạ Bảo một ly nước trái cây: “Bé Bảo, em tích được bao nhiêu tiền cưới vợ rồi?”.
“Em không nói cho chị nghe đầu” Hạ Bảo lẩm bẩm hai tiếng: “Chú xấu xa rất keo kiệt, ra tay không hào phóng tí nào”.
Tô Lan Huyện cười nói: “Em nhận tiền lì xì của người ta mà không cho chị đi ăn cơm với người ta, coi chừng anh ta tìm em lấy tiền về đấy”
“Em không cho” Hạ Bảo nắm chặt tiền lì xì, đầy vẻ bé tham tiền: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, chú ấy cho em rồi thì không được đòi lại”
Tô Lan Huyên nói: “Nhưng em cũng đồng ý với người ta là giúp người ta hẹn chị đi ăn cơm mà."
“Em là con nít, không phải quân tử.” Hạ Bảo bĩu môi: “Chú ấy là chú xấu xa, lấy chút tiền của chú ấy, cái này gọi là cướp của người giàu chia cho người nghèo!”
Tô Lan Huyên và An Nhã Hân đều bị chọc cười.
An Nhã Hân ôm bụng cười: “Bé tham tiền, còn cướp của người giàu chia cho người nghèo hả, chị thấy em nhân lúc cháy nhà mà đi hội của thì có
Hạ Bảo là một quả vui vẻ, thường hay nói ra mấy câu mà người ta không ngờ được, chọc mọi người bật cười.
An Nhã Hân thích nhất là chơi với Hạ Bảo.
Ba người vừa nói vừa cười, vào lúc này, bỗng nhiên Tô Lan Huyên cảm giác có một ánh mắt khiến người ta khó chịu đang nhìn vào cô.
Cô quay đầu lại nhìn lướt qua, thấy Tô Lan Ninh đi đến đây từ WC.
Cô ta đi một mình, đi thẳng về phía Sở Lâm Minh.
Sở Lâm Minh thấy cô ta chỉ đi một mình, hỏi: “Mẹ đâu? Không phải bà ấy cũng đi toilet à?”
“Bà ấy nói hơi mệt nên về nghỉ ngơi trước.
Tô Lan Ninh mỉm cười ôm cánh tay Sở Lâm Minh, cố ý cho anh ta thấy bên mặt bị đánh.
“Trước công chúng mà dây dưa làm gì” Sở Lâm Minh rút tay về, anh ta cũng thấy bên mặt sưng đỏ của Tô Lan Ninh, buột miệng hỏi: “Mặt cô sao thế?”
“Mẹ, mẹ đánh” Tô Lan Ninh cúi đầu ra vẻ người vợ nhỏ đáng thương.
Sở Lâm Minh chả hề thương tiếc tí nào, chỉ nói: “Sau này có nghe lời mẹ tôi chút đi, đừng có tìm chuyện không đầu.
Tiệc từ thiện tối nay sắp bắt đầu rồi, hoặc là cô về, hoặc là che mặt lại, nếu để người ta thấy, ai không biết còn tưởng nhà họ Sở bọn tội ngược đãi cô”
Lời của Sở Lâm Minh khiến Tô Lan Ninh thất vọng, lòng cô ta âm thầm thề nhất định phải làm cho anh ta hối hận, nhưng bên ngoài thì cô ta lại cung kính nghe theo: “Được, em đi trang điểm lại”
Tiệc tối sắp bắt đầu, bỗng dưng lối vào của đại sảnh yên tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn về phía lối vào.
Lục Đồng Quân đi xe lăn, được Hạ Đình đẩy vào, Lục Tây Anh và Vạn Hoài Bắc đi theo phía sau.
Những người này vừa lên là chợt khiến người khác có cảm giác vẻ vang cho bữa tiệc này
ngay
Lục Đồng Quân và Vạn Hoài Bắc, một người là người chèo chống tập đoàn Đại Lục, một người là thái tử của tập đoàn điện ảnh truyền hình Vạn Quân.Còn Lục Tây Anh không chỉ là người nổi tiếng ở giới giải trí, mà còn là con trai vợ thứ ba của nhà họ Lục, mỗi người đều là người ở cấp bậc quan trọng.
Ánh mắt của Tô Lan Huyên chạm phải ánh mắt Lục Đồng Quân giữa không trung, hai người đối diện nhau, An Nhã Hân đứng cạnh đã ngửi thấy vị thổi của tình yêu.
An Nhã Hân trêu: “Tâm tư của người nào đó bay đến bên kia cả rồi”
Tô Lan Huyên hoàn hồn, liếc An Nhã Hân trắng mắt: “Đâu có”.
“Cậu còn không chịu thừa nhận à” An Nhã Hân cười nói: “Có phải là không bao lâu nữa tớ sẽ được uống rượu mừng hay không?”
Lần này Tô Lan Huyên không chổi, chỉ cười thản nhiên: “Không thiếu một ly của cậu đâu” An Nhã Hân kinh ngạc, mừng rỡ ôm Tô Lan Huyên: “Chúc mừng chúc mừng!”
Lý Kính Hòa tự mình dẫn nhóm người Lục Đồng Quân đến ghế hàng đầu, mà vừa hay chỗ Tô Lan Huyên ngồi lại được xếp sau lưng Lục Đồng Quân.
Lưu Lệ Phương cố ý sắp xếp như vậy mà.
Tiệc tôi bắt đầu, MC lên sân khấu: “Xin chào mọi người đã đến tham gia tiệc từ thiện tối nay từ trăm nghìn công việc...!kít..”
Trong micro phát ra tiếng luồn điện chói tai, mọi người vô thức bịt tai lại, MC cũng đưa micro ra xa.
Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc quần áo nhân viên vội chạy lên sân khấu, thì thầm với MC không biết đang nói gì.
Đột nhiên micro bình thường trở lại, những gì phát ra từ micro khiến mọi người trong tiệc từ thiện buổi tối ồ lên.
“Vòng tay ngọc bích mà cô Tô quyên tặng là giả!”.