Lão Đại Sủng Vợ!

- Long...Long...chết rồi...

Nguyên khó xử không biết nên hành động như thế nào, Hạ Quyên Quyên run rẩy ngồi bộp xuống đất, ánh mắt lờ đờ vẫn không thể tin nổi những điều mình vừa mới nghe được.

- Tiểu Quyên!

Trần Dương Thần lạnh lùng bước ra, chiếc áo ngủ mỏng bay lả lướt trong màn đêm ảo diệu, phần ngực phía trên vạm vỡ không thể che dấu trong làn áo mỏng.

Hắn cất giọng lạnh lùng, từ phía trên nhìn xuống, ánh mắt chim ưng đầy sắc bén.

Hạ Quyên Quyên đột ngột bật dậy, nắm lấy áo hắn rồi kéo mạnh, hai hàng nước mắt không ngừng rơi dài.

- Không phải anh nói tôi ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ tha cho thằng bé sao, tại sao...tại sao...nó lại chết...tại sao chứ...Long của tôi...

- Nó sớm muộn gì cũng phải chết thôi!

- Không...không...nó vẫn chưa chết phải không? Nó...nó còn sống mà...anh nói đi...là tôi không nghe lời nên anh lừa tôi phải không? Tôi hứa...tôi hứa...sẽ ngoan ngoãn mà...thật đấy...sẽ nghe lời anh...sẽ không chống đối anh nữa...hãy tha cho nó được không?

Hạ Quyên Quyên không ngừng gào thét, đôi tay không ngừng đập mạnh vào lồng ngực, hàng lệ dài chảy thấm đẫm chiếc áo sơ mi.

- Hạ tiểu thư, chuyện này lão đại không hề can dự đến, xin cô đừng hiểu lầm.

Cô quay ngoắt lại, ánh mắt đỏ lườm Nguyên.

- Không! Các người! Tất cả các người ai cũng đều là ác ma hết...tôi nguyền rủa các người...chết cũng không thể đầu thai được...HA HA HA...

Thần trí điên đảo quơ quơ cánh tay chỉ lung tung, đôi môi cười khanh khách, bộ dạng thảm thương đến chừng nào.

- Tiểu Quyên, về ngủ thôi, đừng làm loạn nữa...

Hắn ôn nhu ôm lấy cô từ sau, cặp chân mày liên tục nheo lại trông đầy phiền não.

- Buông ra...tôi không muốn sống nữa...tôi...sẽ đi theo nó...sẽ đoàn tụ cùng với gia đình tôi...không thể sống với các người nữa...HA HA HA HA...

Tiếng cười điên cuồng vang khắp căn nhà, hạ nhân đã sớm thức giấc nhanh chóng chạy lại xem có chuyện gì đang xảy ra.

- Tiểu Quyên, đừng ồn nữa!

- Buông ra...tôi sẽ chết cho các người vừa lòng...


- Tiểu Quyên!

Hắn hét lên, đấm thật mạnh vào bức tường. Tâm trạng hắn đang cực kì không tốt tí nào, nãy giờ đã quá mực nhẫn nại rồi.

- Sao nào? Tính giết tôi sao! Được rồi, đây đây, ở đây này.

Hạ Quyên Quyên miệng cười, bàn tay chỉ ngay phía thái dương, đau lòng hét.

- Mấy người hay dùng súng đe dọa lắm mà, ở đây...Bắn đi...Một viên thôi...không cần nhiều...kết liễu đi! Bắn đi!

- EM!

- Tất cả cút hết cho tôi!

Hắn lườm bọn gia nhân ra lệnh cho bọn chúng biến hết. Hắn đang rất nổi giận.

Trần Dương Thần nổi tiếng là lão đại mặt lạnh, ánh mắt sắc bén khiến kẻ đối diện cũng phải khiếp sợ, lâu nay luôn giữ vững đúng một khuôn mặt, không giận, không cười, cũng không buồn hay khóc, hỉ nộ ái ố luôn được hắn che dấu một cách tài tình. Hiếm khi thấy chân mày hắn cau có đến như vậy.

Đây là lần đầu tiên thấy hắn tức giận đến như thế.

- Vâng!

Bọn họ sợ hãi rồi nhanh chân biến mất. Nếu còn ở thêm một giây phút nào nữa thì e rằng...mạng sống của họ khó mà an toàn.

- Lão đại, tôi xin phép.

Nguyên cung kính rồi cũng nhanh chóng rời đi.

------

Lúc này chỉ còn lại hai bọn họ...

Màn đêm tĩnh mịch bao trùm căn phòng, ánh trăng sáng huyền ảo chiếu rọi vào màn cửa, bóng người đàn ông cao lớn chễm chệ ngồi trên ghế, bóng người con gái co ro, ôm thân vô cùng sợ hãi, miệng thì không ngừng lầm bầm câu gì đó.

- Lại đây!

Hắn lạnh lùng ra lệnh, tay cầm ly rượu vang không ngừng lắc qua lắc lại, phản chiếu một gương mặt hoàn hảo.

...


Cô vẫn im lặng không hề nhúc nhích, ánh mắt căm phẫn liên tục nhìn chằm chằm hắn, hàm răng cắn chặt vào nhau, bàn tay bấu chặt vào chiếc ga giường.

...

- Thật hết cách với em mà.

Hắn thở dài rồi đứng lên. Nhanh chóng bước đến chỗ cô, bàn tay to lớn xoa xoa đầu cô, ánh mắt vẫn rất ôn nhu.

- Bỏ bàn tay dơ bẩn đó ra.

Cô hất mạnh cánh tay Trần Dương Thần ra, tính bỏ chạy thì bị hắn giữ lại.

- Em tính đi đâu.

- Tôi sẽ đi tìm nó.

Không khí hết sức căng thẳng, gió lạnh khẽ lùa vào. Trăng sáng đột ngột mờ dần bở những đám mây.

- Nó chết rồi.

- Không! Nó chưa chết, anh lừa tôi!

- Tôi không lừa em!

- Mệt quá, tôi không muốn đôi co với anh nữa, mau buông tay nhanh.

Hạ Quyên cố hết sức đẩy cánh tay to lớn kia ra nhưng lại không thành ngược lại còn bị hắn ôm chặt eo rồi hung bạo hôn lên cánh môi cô.

- Ưm...

Cô thổn thức rên lên. Đầu hắn hơi nghiêng, bàn tay lạnh lẽo chạm vào da mặt cô, hàng mi dài khẽ rung lên, nụ hôn đó quả thật rất nồng nhiệt, chiếc lưỡi đá xéo vào trong khoang miệng cô, mạnh mẽ hút hết các dịch ngọt, đầu lưỡi chao đảo vô cùng thích thú.

Hạ Quyên Quyên có cảm giác như sắp bị tên ác ma này hút hết không khí, dùng sức đẩy mạnh vòm ngực hắn ra, miệng thì thở hổn hển, trái tim nhỏ không ngừng đập.

- Khốn kiếp!

Hắn cau mày khẽ nhếch môi trông rất điệu nghệ, lại mạnh mẽ nâng cằm cô lên hôn lấy hôn để.


- Ưm...

Cô dãy nảy chân tay, sắp bị hắn hút mất hết không khí rồi, nếu còn tiếp tục cô sợ sẽ

- Anh bị điên rồi!

- Còn nói nữa, thì tiếp tục.

- Khốn...

Trần lão đại khẽ cười, ánh mắt nhìn ngắm chiếc miệng nhỏ của Hạ tiểu thư, để xem cô có dám ngông cuồng nữa không?

- Sao? Nói cho tôi nghe xem.

- Anh...tôi khinh!

Hạ Quyên Quyên giận dỗi rồi trở bước về chiếc giường, khum người lại, ánh mắt đột ngột lại đỏ ngầu lên, tiếp đó là hàng lệ dài chảy nườm nượp như suối.

Cô cúi mặt thút thít khóc, đã mất ba mẹ giờ ngay cả đứa em trai cũng đi rồi, thử hỏi ông trời còn muốn cô sống để làm gì nữa chứ.

Đôi chân mày bỗng chùn xuống, ôn tồn ôm lấy Hạ Quyên Quyên, hơi ấm khẽ truyền qua gương mặt, hàng lệ thấm đẫm ướt đầy áo hắn. Trần Dương Thần xưa nay luôn nổi tiếng sạch sẽ bất kể ai dám làm dơ đồ hắn chỉ có chết không toàn thây.

Nhưng Hạ Quyên Quyên lại là một ngoại lệ. Chính hắn cũng không biết tại sao lại đặc biệt ưu ái cô gái này đến như thế nữa, nhìn nàng khóc mà lòng hắn quặn đau, hắn cũng hiểu cảm giác đau đớn của cô, bởi vì hắn cũng đã từng trải qua cảm giác mất gia đình là như thế nào.

- Đừng khóc nữa, anh sẽ đau lòng!

Lời thủ thỉ như thoáng qua tai vừa ân ái lại vừa nồng nhiệt, chứa đựng toàn bộ cảm giác đầy đau thương của hắn lúc này.

....

Năm đó.

Hắn chỉ mới 6 tuổi, chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, ba hắn nổi tiếng tàn độc, mẹ hắn thì hiền lành đức độ vô cùng, hai người hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng chắc là duyên số đã đưa đẩy họ gặp nhau, một bên tàn ác, một bên hiền đức, cuối cùng họ đã đến được với nhau và hắn đã ra đời.

Từ đó ba hắn cũng ít giết người lại, tu tâm dưỡng tính, tất cả là nhờ công sức của mẹ hắn đã giúp ba hắn giác ngộ, hắn cũng thấy vui lây.

Cả nhà họ sống vô cùng hạnh phúc, các thuộc hạ của ông vẫn rất trung thành, ông vẫn phải tiếp tục điều hành tổ chức vì đó là trách nhiệm của cha ông đã giao phó.

Nhưng mà, đêm hôm đó, là một đêm khiến hắn nhớ mãi không bao giờ có thể quên đi được.

Ầm...Ầm...Ầm.

Từng đợt sét đánh dữ dội xuống, cơn mưa ào ạt bay hết cây cối, liên tục nổi cơn giông, đêm đó không trăng không sao, trời đen mù mịt, vô cùng âm u đáng sợ.

Hắn bỗng dưng tỉnh giấc, lơ mơ đi xuống phía cầu thang.


- Ba, mẹ...Con sợ quá! Hu Hu Hu...

Đôi tay bụ bẫm xoa xoa đôi mắt, rên rỉ khóc lên khóc xuống.

Đoàng!

Một tiếng nổ lớn vang lên, dường như rất gần, rất gần.

Trần Dương Thần sợ hãi bịt tay lại, giật nảy mình khi nghe tiếng súng ấy. Đó là lần đầu tiên hắn nghe thấy tiếng súng đáng sợ đến cỡ nào. Mặc dù là con của ông trùm nhưng ba hắn cấm đàn em sử dụng súng trước mặt mẹ con hắn. Cho nên cái cảm giác run sợ này là điều hiển nhiên.

Hắn hốt hoảng chạy vào thư phòng của ba hắn. Kinh ngạc là điều đầu tiên.

Một mảng máu tươi phía dưới là mẹ hắn nằm thoi thóp, phần ngực không ngừng rỉ máu. Còn ba hắn thì bị người đàn ông lạ mặt kia bắn ngay vào phần chân khiến ba không thể nào chống trả lại được.

"Không ngờ, tao đối đãi với mày tốt đến như vậy, vậy...vậy...mà mày lại phản bội tao. Thằng chó khốn nạn này."

"Ha ha...đồ ngu từ ngày mày rửa tay gác kiếm thì mày đã không còn là lão đại của bọn tao nữa rồi..."

"Đồ khốn nạn."

" Câm miệng."

Đoàng.

Một phát súng ghim thẳng vào huyệt đạo, khiến ông ta chết ngay tức khắc.

Ba hắn gục xuống, đôi mắt vẫn mở to trợn lên trông vô cùng đáng sợ, hay còn được dân gian gọi là "chết không nhắm mắt".

Trần Dương Thần gục đôi chân xuống, cố ôm miệng để không phát ra tiếng động, hắn không thể tin vào mắt mình được, chỉ trong một đêm mà cả ba và mẹ hắn đều bỏ hắn mà ra đi. Hàng nước mắt rơi ròng chạm mặt sàn lạnh.

Từng tiếng sét đánh vang ầm cả bầu trời.

Người đàn ông kia, cười khanh khách rồi quay mặt lại nhìn đám người chết dưới sàn, ánh sáng của những tia sét nhạt chiếu rọi thẳng gương mặt người đàn ông kia, gương mặt không có gì lạ ngoài một điều... đó chính là vết sẹo phía bên trái mắt.

Trần Dương Thần nhanh chóng ghi nhớ lại, ánh mắt căm phẫn nhìn người đàn ông kia. Đôi môi hắn khẽ nhếch lên.

Nợ máu phải trả bằng máu.

Và thế là hắn lên chức lão đại khi mới 6 tuổi, cầm đầu một băng xã hội đen. Và nhờ đó mà lần ra dấu vết của kẻ đã sát hại ba mẹ hắn vào cái đêm định mệnh ấy.

---- hết chap 11 ----

Câu cũ thôi, "ĐỌC CHÙA VÔ SINH"

Cầu Bình Luận - Cầu sao >< Bữa giờ biếng quá lại sắp đi học rồi cho mình cái động lực đi >,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận