Lão Gia Có Hỉ

Tháng Tám năm Minh Đức, học tử khắp thiên hạ được các châu huyện tiến cử theo “Lệnh cầu hiền” vào ở trong Thái học phủ ở đế đô. Phàm là người có thanh danh, tư cách đều được thăng lên làm Hồng Nho đệ, bổ nhiệm làm giảng sư, lĩnh bổng lộc Ngũ phẩm.

Ta quét mắt nhìn qua danh sách Quốc sư trình lên một lần, nghe quốc sư đứng dưới thềm tổng kết lại.

“Các châu huyện đề cử tổng cộng là hai trăm sáu mươi bảy học tử,
trong đó sáu quận ở phương Bắc chiếm một trăm tám mươi người, bốn quận
phía Nam chiếm tám mươi người, bảy người còn lại là người Mân Việt
quốc.”

Ta gật gật đầu, khép lại danh sách. “Đợt khảo hạch Hồng Nho đệ lần thứ ba chuẩn bị đến đâu rồi?”

Quốc sư chuyển một phần danh sách lên, trên trang giấy nho nhỏ chỉ có tên của vài người ít ỏi.

Ta nhanh nhẹn tiếp lấy mở ra xem – Thẩm Dung, tự Trang Sinh…

“Đây là danh sách sau hai đợt khảo hạch, tổng cộng chỉ có sáu người,
còn lại một kỳ thi Đình cuối cùng, định là ngày mai, bệ hạ thấy có được
không?”

“Được, được, được.” Ta liên thanh đáp lại, mỉm cười nói “Quốc sư làm
việc trẫm rất yên tâm, chỉ là…công việc của Thái Học phủ khá rắc rối,
làm phiền Quốc sư rồi.”

Quốc sư cung kính trả lời: “Đây là nhiệm vụ của vi thần.”

Đúng vào lúc này, bịch một tiếng cánh cửa bị đá văng ra, ta nhất thời run rẩy, theo bản năng muốn chui xuống gầm bàn trốn.

“Lý Oánh Ngọc!” Đường Tư nghiến răng nghiến lợi, không thèm nhìn đến
lão quốc sư đang nghẹn họng nhìn trân trối, trực tiếp bay qua bàn bắt
lấy cổ áo ta nhấc lên, mắt đối mắt, mũi đối mũi nghiến răng kèn kẹt.
“Nàng dám lừa lão tử hả…”

Ta nuốt nước miếng cái ực “Cái…cái…cái…gì…”

“To gan!” Quốc sư nổi bão, tay áo dài vung lên “Ngươi dám dĩ hạ phạm thượng, người đâu?!”

Ta giãy dụa phất phất tay với Quốc sư, rưng rưng nói: “Quốc sư, đừng
gọi, ngươi có gọi nát cổ họng cũng sẽ không có ai tới cứu ta đâu…” Hắn
có thể xông vào điện như vầy, nhất định là vì Kiều Tứ khó chịu nên mới
mở hồ lô tháo nước muốn mượn dao giết người đây mà…

Đường Tư nhướng mày, cười lạnh một tiếng.

Quốc sư kinh nghi bất định nhìn nhìn hai ta, giật mình hiểu rõ chuyện gì đó, rồi lại như nghi ngờ gì đó, thế là mang theo sắc mặt nửa hiểu
nửa không hành lễ lui xuống – lại còn đóng cửa điện lại nữa chứ.

Đường Tư sửa tư thế lại thành một tay túm cổ áo ta lắc lắc, tay còn
lại cấu véo gò má ta. “Nàng hay quá a, lông cánh cứng cáp rồi phải
không, làm hoàng đế rồi là trở mặt hả? Ngay cả lão tử cũng dám lừa?”

Ta rút rút bờ vai, nghiêng một góc bốn mươi lăm độ về phía sau ngửa
mặt lên nhìn hắn, thở hồng hộc thật sâu ba hơi, rú lên một tiếng kinh
thiên động địa: “Ta biết lỗi rồi, từ nay về sau ta không dám nữa…”

Đường Tư giật mình.

Ta nhân tiện lợi dụng khoảng trống bốn mươi lăm độ này bổ nhào về
phía trước, ôm lấy eo hắn vùi mặt vào lồng ngực hắn “thất thanh khóc
rống”.

“Tam nhi ta thật có lỗi với chàng a, ta không nên giấu chàng lén đi

Mân Việt quốc, cũng không nên để chàng một mình đi Giang Nam đón nghĩa
phụ, tuy là các người giấu ta trước, nhưng các người là phu, ta là thê,
các người là trời ta là đất, các người mạnh, ta yếu, các người đông, ta
chỉ có một mình. Các người giấu ta là đúng, ta giấu các người là sai!
Đều là lỗi của ta, ta sai rồi…oa oa oa” Ta quỷ khóc sói gào “nhận sai”
một trận, Đường Tư không được tự nhiên ho khan vài cái “Gì kia… Không
nghiêm trọng như vậy chứ… Cũng không phải bọn ta cố ý giấu nàng…”

“Ta hiểu, không phải các người cố ý giấu ta! Các người đúng! Ta sai!
Lỗi này thật trầm trọng a!” Ta rặn không ra nước mắt, chỉ có thể tiếp
tục gào la, tích cực nhận lỗi sẽ không sai. “Tam nhi, chàng đánh ta đi,
mắng ta đi, muốn làm gì cho hả giận thì làm đi!” Ta nhắm hờ mắt lại,
duỗi cần cổ ra khẳng khái hy sinh. “Đến đây đi, đừng vì ta là một cành
hoa yếu ớt mà yếu lòng!”

Đường Tư thở thật sâu, bàn tay rơi trên mặt ta cấu véo nhào nặn, thô
giọng nói: “Nàng cái loại người này… Thật muốn đánh cho một trận…”

Ta mắt nhắm mắt mở liếc hắn, thấy gương mặt tuấn tú của hắn xoắn xuýt như mây đen che đỉnh, trong lòng biết bão táp đã bị một trận gào la
khóc lóc giành cáo trạng trước này của ta thổi bạt đi, âm thầm nhẹ nhàng thở ra – Đường Tam nhà ta a, dễ giận nhưng cũng dễ dụ, tâm tình gì cũng đều hiện hết lên nét mặt.

Ta yên tâm khôi phục vẻ cười đùa cợt nhả, dính sát vào hắn, câu cổ
hắn xuống nịnh hót: “Chi bằng nợ này ta lấy thịt bồi thường nha…”

Tưởng hắn sẽ hài lòng thỏa dạ hưởng dùng ngay tức thì, ai dè hắn chỉ
trừng ta một cái, tức giận nói: “Xì, lấy đồ của ta bồi thường cho ta, ai thèm mua bán kiểu này với nàng!”

Xì, lão tử đây không phải là đồ à nha!

Tục ngữ nói, tự làm bậy là không thể sống mà.

Ngày hôm sau ta phải đỡ thắt lưng lâm triều…

Kiều Vũ thấy cũng không nói gì, nhưng ta rõ ràng có thể thấy được trong ánh mắt của hắn hai chữ: khinh bỉ.

Ta nghiêm túc nói: “Eo ta đụng phải góc giường.”

Hắn gật đầu. Rõ ràng là không tin…

Ta tiếp tục biện bạch: “Ta đụng thật mà!” Gần đây ta rất siêng lên
triều, mỗi ngày rèn luyện, nên thân thể vẫn có thể chịu nổi một đêm sóng to gió lớn!

Vậy mà Kiều Vũ không tin…

Tôn nghiêm của trẫm không còn sót lại chút gì.

Ta che mặt rơi lệ, may là có tua rèm che bớt nên quần thần bên dưới nhìn không thấy vẻ mặt bi phẫn của ta.

“Có chuyện gì thì khải tấu, không chuyện thì bãi triều…”

Theo thường lệ, hễ có chuyện Quốc sư sẽ nói trước, đầu tiên là về
quân vụ, thứ hai là về tài chính, thứ ba là thiên tai lũ lụt các nơi,
sau cuối mới đến việc bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên…

Đợi báo cáo xong chuyện lớn chuyện nhỏ, ta đã nhịn không được ngáp hết ba cái – thật không phải vì vấn đề thể lực.

“… Hiện giờ Đại Trần ta đang đắc thế, lẽ ra phải thừa thắng xông lên, đuổi bọn người Lương quốc chạy hết về thảo nguyên phương Bắc!” Những
vấn đề khác đều dễ giải quyết, chỉ riêng đối với Lương quốc, thái độ của chúng đại thần sinh ra bất đồng. Võ quan lớn tiếng ồn ào, là phái chủ
chiến, quốc sư không tỏ thái độ, nhưng đa số quan văn là phái bồ câu,
chủ trương thấy chuyển biến tốt thì thôi, ký lại minh ước hữu hảo với
Lương quốc thêm năm mươi năm nữa.


“Căn cơ Đại Trần chưa ổn, còn cả trăm việc đang đợi giải quyết, lúc
này mà tái chiến sẽ vô cùng hao tài tốn của, thật không thể làm được!”

Ta thở dài, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, cộc cộc hai tiếng cắt ngang tiếng cãi nhau bên dưới.

“Hiện giờ đánh đến Bạch Đăng rồi phải không, Bạch Đăng ở đâu chắc trong lòng mọi người đều phải biết chứ?”

Tất cả quần thần đều cúi đầu trầm mặc.

“Năm đó Cao tổ chính là bị người Lương quốc hung hăng bao vây bảy
ngày tại Bạch Đăng, nhục nhã một trận a…” Thời Đại Trần lập quốc, Trần – Lương giao chiến, Cao tổ lãnh binh, Trần quốc không địch lại, bị vây ở
Bạch Đăng. Lương quốc gửi quốc thư cho Trần quốc hung hăng vơ vét tài
vật một phen, trong quốc thư sử dụng lời lẽ hết sức vô sỉ hạ lưu, nỗi
nhục đó đã sớm lưu vào sử sách của Đại Trần.

Ta thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Các người nói không phải là
không có đạo lý. Đúng là thực lực của nước ta khó mà tiếp tục trường kỳ
tác chiến, nhưng nếu nghị hòa cùng Lương quốc lại cũng là chuyện trăm
triệu lần khó mà tiếp thu. Chắc hẳn không ai không nhớ chuyện nước ta đã cắt ra ba quận lớn tương đương với tám trăm dặm đất đai ở phương Bắc
đền bù cho Lương quốc. Người ta chỉ cho chúng mượn đồ tạm, dần dà biến
thành đồ của chúng. Nếu chỉnh sửa hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau, ba
quận lớn này liệu có thu lại được trong vòng năm mươi năm hay không?
Không biết sau năm mươi năm, còn có bao nhiêu con cháu của chúng ta nhớ
được đoạn lịch sử này? Con dân trong ba quận này chắc hẳn cũng đều quên
mình là người Trần quốc rồi.”

“Bệ hạ nói rất đúng.” Quốc sư bước ra khỏi hàng “Thu hồi ba quận phương Bắc, không thương lượng hơn.”

Ta gật gật đầu, mỉm cười nói: “Hôm trước thu được chiến báo của Đào
tướng quân, mặt trận quốc nội Lương quốc đã tự rối ren vì xuất hiện phản loạn, tin này rất lợi cho chúng ta. Trẫm rất có lòng tin đối với thực
lực của Thường Thắng tướng quân, chắc chắn không bao lâu nữa Lương quốc
sẽ bị phá.”

Nếu có thể, ta cũng không hi vọng Đào Thanh ở lại chiến trường thêm
một khắc nào nữa, đao kiếm không có mắt, mỗi một bước đều nguy hiểm.
Nhưng lời lẽ trong thư của hắn vô cùng kiên quyết, chỉ sợ ta có dùng
mười hai đạo kim bài triệu hắn về, hắn cũng chỉ về dạy dỗ ta một lát rồi sau đó tiếp tục đi đánh Lương quốc của hắn…

Sự thật là có lần Kiều Vũ mang ta đi dạ thám quân doanh cả đêm.

Ta nói: “Nhị ca, ta hết tiền cho chàng đánh tiếp rồi.”

Hắn nói: “Không sao, ta có.”

Ta nói: “Không đủ dùng đâu Nhị ca, người ta càng đánh càng thiếu binh lính, chàng càng đánh càng nhiều, lương hướng không đủ, quốc khố trống
rỗng a…”

Chiêu Tài miêu không hổ là Chiêu Tài miêu, lập tức chỉ cho ta một
chiêu nham hiểm, trước xuống tay từ quan viên, hớt một lớp váng mỡ giải
quyết khẩn cấp. Sau đó xuống tay từ thương nhân, hạ thuế sắt thuế muối,
chỗ này một chút chỗ kia một chút, quốc khố lập tức phong phú lên rất
nhiều. Độc quyền khu vực này, mở rộng khu vực kia, khích lệ mậu dịch với Mân Việt quốc, lại điều động hàng hóa vật tư với Lương quốc, dùng tiền
Lương quốc đánh Lương quốc.

Ta than: “Nhị ca, may là chàng là người Trần quốc a…”

Hắn cười không thành tiếng, vân vê nhào nặn ta một hồi: “Nàng nên nói là, may là ta là nam nhân của nàng.”


Ôi chao, nói thật hay…

Kết quả là, kế sách có sẵn, nhưng ai sẽ là người giơ đao hung hăng chém xuống làm thịt mấy tên quan viên béo bở?

Ta ho khan vài tiếng, phất tay nói: “Chuyện này cứ quyết định như thế đi. Đến lúc thi Đình của Hồng Nho đệ rồi, mời sáu vị tiên sinh vào điện đi.”

Không lâu sau, sáu nam tử vận trang phục nho sinh nối đuôi nhau mà vào.

Sáu người này niên kỷ khác nhau, lớn nhất chừng sáu mươi tuổi, nhỏ nhất … bộ dạng chưa đến hai mươi tuổi.

Đôi mắt ta đảo qua mặt một tên thiếu niên tuấn tú trẻ trung một phần ngàn khắc, sau đó trở lại người đứng thứ nhì trong hàng.

Thẩm Dung, tự Trang Sinh.

Trang Chu mộng điệp, hay là điệp mộng Trang Chu a…

Quần thần bên dưới lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Dung đều nhỏ giọng xầm xì bàn ra tán vào, đơn giản là nói sao thanh niên này quá giống sư phó
đã qua đời của ta, Quốc sư khéo hiểu lòng người giải đáp thắc mắc của
bọn họ – đây là đường đệ của tiền Thừa tướng Thẩm Trang.

Thế là mọi người giật mình hiểu ra.

Thật ra Yến Ly đã ra tay biến hóa gì đó trên mặt của sư phó khiến
người khác nhìn qua nửa quen nửa lạ, chỉ có ta sống chung với sư phó
mười mấy năm mới nhìn ra.

“Thẩm Đông Ly” chết cả nước đều biết, chết đi rồi sống lại sợ sẽ dọa
người khác, ta và Đông Ly có danh nghĩa thầy trò, bọn Nho gia cổ hủ lại
hay giảng luân lý cương thường, nếu ta và sư phó bên nhau, chỉ sợ sẽ bị
người khác nói ra nói vào đến chết, chi bằng đổi thân phận, bắt đầu lại
từ đầu.

Ta tự ép mình phải chuyển mắt đi nơi khác mà không nhìn chằm chằm hắn nữa, quay đầu nói với quốc sư: “Quốc sư, có thể ra đề thi.”

Đề thi này ngay cả ta cũng không biết, là do quốc sư ra đề mục, bảo
sáu người diễn thuyết trên điện ngay lập tức, sau đó sẽ trả lời câu hỏi
của ta và quốc sư.

Thật ra đợt sát hạch này vô cùng hắc ám vì danh sách đã sớm bị ta quyết định trong nội bộ từ trước rồi.

Tuy nói văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, nhưng đã là cuộc thi tất phải phân cao thấp để quyết định chức vị.

Làm quan là phải xét lý lịch, tuổi tác cũng là một yếu tố quan trọng. Để một lão tiên sinh hơn sáu mươi tuổi trấn thủ Thái Học phủ, cho dù
năng lực không đủ để quản người thì ít ra cũng có thể làm một nhân vật
biểu tượng…

Chấm hắn đầu bảng, chủ trì chấp chưởng công việc trong Thái Học phủ.

Sư phó văn tài nổi bật, ngôn từ mạnh mẽ, chữ chữ như châu như ngọc,
không chấm hắn hạng nhất là vì sợ hắn cây to đón gió, chứ hạng nhì thì
nhất định là không thể trốn thoát rồi.

Còn những người khác để quốc sư quyết định, thứ tự ra sao không quan trọng, quan trọng là an bài chức vị sau này.

Sáu người nọ thi Đình xong, dự định là vào buổi dạ yến trong ngự hoa viên tối nay sẽ công bố chức quan với mọi người.

Sau khi bãi triều, người nào đó đáng lẽ phải cùng năm người còn lại
trở về Thái Học phủ bị ta phái người kéo đến một góc đại điện.

“Sư phó…” Lòng ta ngứa ngáy khó nhịn dính sát lại gần, hắn khẩn
trương quay đầu liếc nhìn xung quanh, văn võ bá quan trên đại điện còn
chưa đi hết, có mấy lão già đi đường chậm rì rì mà còn thích nhìn hết
đông tới tây rồi tán gẫu…

“Ngọc nhi!” Sư phó bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đẩy ta không ra, dứt khoát kéo ta rẽ sang một con đường hẻo lánh, vào một căn thư phòng nhỏ, thấy
tấu chương chất thành núi, hắn nhướng mày, cúi đầu im lặng dùng ánh mắt
chỉ trích ta.

Ta cười gượng hai tiếng đi theo sau hắn, ngồi vào bàn.


“Mấy ngày rồi nàng không phê duyệt tấu chương?” Sư phó chất vấn.

Ta bẻ bẻ đầu ngón tay đếm cho hắn nghe. “Tháng trước ta không ở trong triều nên tấu chương tích lũy khá nhiều, sau khi trở về tranh thủ duyệt một mớ, nhưng hai ngày trước ta lại đi tìm Nhị ca thương lượng sự
tình…”

Sư phó đỡ trán thở dài: “Ngọc nhi, sao lúc nào nàng cũng có thể viện cớ này cớ nọ…”

Ta cười gượng nói: “Mới vừa tìm được cớ thôi…”

Từ ngày này, giờ này, khắc này trở đi, sư phó trở lại với nghề xưa,
ta vốn hi vọng hắn có thể làm hết mấy thứ công việc này giúp ta, dù sao
có cá để ăn thì cần gì phải bắt chuột, có người giúp ta phê duyệt tấu
chương ta cần gì phải lao tâm lao lực nữa. Đáng tiếc sư phó không chịu,
hắn chỉ giám sát chứ không làm…

Ta phê tấu chương hắn uống trà, hễ ta lén lười là hắn lập tức nhắc nhở ta…

“Ngọc nhi, không được lười.”

“Ngọc nhi, ngồi thẳng lên.”

“Ngọc nhi, không được ngủ gật!”

Thật ra trước khi sư phó trở về ta có thể xem như là một hoàng đế mẫu mực, không biết tại sao hắn vừa về đến là ta lười …

…Tiến cử hiền tài Bảo XXX làm Quang Lộc đại phu? Tưởng ta không biết
đại biểu tỷ của tiểu cô hắn là tiểu thiếp thứ ba của ngươi hay sao!
Không có cửa đâu!

…Lỗ quận phát sinh hạn hán, thương vong thảm trọng – quan viên bản
địa làm ăn kiểu gì không biết! Chẳng lẽ hạn hán mới xảy ra trong một
ngày sao, giờ mới báo – Cứu tế, tra hỏi!

…động Tiêu Kim Quật ở đế đô chứa chấp tổ chức bất lương, kiến nghị
điều tra thủ tiêu…Xì, làm như ta không biết Tiêu Kim Quật là do Phương
XXX mở, Lâm XXX nhà ngươi và hắn tranh giành cấu xé lẫn nhau trong
triều, tưởng lão tử mù mắt rồi sao? Muốn đấu tự mình đi đấu, đừng đả
thương kẻ vô tội, cô nương người ta ra ngoài làm ăn buôn bán không dễ
dàng a!



Nương nó, mấy cái này là chuyện quái gì vậy!

Ta thất thần giương mắt nhìn lén gương mặt thanh tú của hắn “Ngọc nhi, xem tấu chương đi!” Hắn nhàn nhạt nhắc nhở.

Ta bò đến bên cạnh hắn, làm nũng gọi: “Sư phó…”

Hắn cúi đầu nhìn lướt nhanh qua ta một cái, nói: “Phê tấu chương xong rồi hẵng nói.”

Ta thuận thế tiếp tục leo lên đùi hắn, dứt khoát chui vào lòng hắn,
ngồi lên chân hắn, ôm lấy eo hắn. “Lao động phải kết hợp với vui chơi,
sư phó a.” Ta nghe tim hắn đập rộn lên.

Hắn ngăn lại bàn tay không an phận của ta, lỗ tai thành thật xuất
hiện chút sắc hồng. “Nàng là vua của một nước, làm việc như thế…”

“…lưu manh mà, cũng đâu phải ngày đầu tiên mới biết. ” Ta lẩm bẩm một câu, tiếp tục sờ lên sờ xuống.

Một người giãy dụa lui về phía sau, một người lần mò nhào về phía
trước, chỉ nghe phù phù một tiếng, hắn ngã sấp xuống ra sau, ta nhào lên trên người hắn.

Hắn nổi giận, ta cũng nổi giận, ba cái tấu chương này một chút nội dung nghiêm chỉnh cũng không có, lão tử không thèm quản nữa!

Ta phát tiết lửa giận trên người hắn, cắn vài phát trên môi hắn, oán
hận nói: “Ngươi còn dông dài nữa, trẫm lập tức muốn ngươi ngay tại đây!”

Ôi…

Có phải ta kiêu ngạo quá hay không…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận