Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi

Chúng tôi đúng hẹn đi tới nhà ông Geller, nơi này cách xa nội thành, là một biệt thự nhỏ màu trắng tao nhã, trên bãi đỗ xe nhỏ ngoài trời còn có một chiếc xe Lotus và một chiếc xe Rover, xem ra lão gia hỏa này làm bác sĩ tâm lý kiếm được không ít tiền.

Vừa dừng xe lại, cửa nhà liền mở, một lão tiên sinh tóc hoa râm nhưng thoạt nhìn rất… rất nhí nhảnh sôi nổi chạy ra, vừa chạy vừa vẫy mạnh tay với chúng tôi. Phía sau còn có một người đàn ông cao ráo tóc vàng đi theo, ước chừng khoảng ba mươi tuổi, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Geller đang vui vẻ phía trước.

“Ô ha ha, là ngài Wayne và phu nhân Wayne đúng không! Chào buổi trưa, hai người đã ăn cơm chưa? Tôi có pizza bơ chân giò hun khói mới ra lò rất ngon miệng đấy!” ông Geller cười hì hì chạy tới, vừa chào hỏi vừa bắt tay với chúng tôi.

Nhưng cách ông ấy bắt tay… đúng là kỳ quái _(:3″ ∠)_ hai tay đồng thời vươn ra, hào sảng bắt hai tay của hai chúng tôi.

Tôi và Bruce liếc nhau, đều chần chờ vươn một bàn tay nắm lấy tay ông ta.

Ông Geller hưng phấn lôi kéo tay chúng tôi bắt mạnh vài cái, sau đó mặt đỏ rực nói: “Hey, hai đứa biết không, lúc Robin gọi điện thoại nói với tôi, tôi vẫn không thể tin nổi là đời này tôi cư nhiên có thể cùng Người… ”

“Giáo sư!” Luôn đứng ở bên cạnh ‘đảm đương’ người lạ, người đàn ông tóc vàng nghiêm túc nói, “Tôi nghĩ ngài vẫn nên mời khách vào nhà trước đã.”

Anh ta vừa dứt lời, Geller lập tức ủ rũ nhìn anh ta một cái, sau đó giơ tay mời, đi trước dẫn đường, “À, tôi quên giới thiệu, người này là học sinh kiêm trợ thủ của tôi, Jack Michelle.”

“Chào hai người.” lúc nhìn chúng tôi, Michelle mới hơi mỉm cười, gật đầu với chúng tôi, nhưng không bắt tay.

Chúng tôi được mời đến phòng khách, xét thấy đại sư thôi miên ông Geller luôn điên điên khùng khùng không bình thường, anh học sinh luôn cường thế lại không hiểu tôn sư trọng đạo trực tiếp sai ông ấy đi bưng hồng trà và bánh ngọt, còn mình thì ngồi xuống nói chuyện với chúng tôi.

“Bạn của tôi, cảnh sát Blake đã kể với thầy của tôi về tình huống của hai ngài” anh ta nói, “Đầu tiên, mong hai người hãy yên tâm, tôi và giáo sư Geller tuyệt đối là người mà hai người có thể tin tưởng. Nếu chúng tôi không đáng tin, Robin cũng sẽ không giao chuyện này cho chúng tôi.”

“… Đúng là như vậy” Bruce hơi hơi cau mày mở miệng, “Nếu các ông thật sự biết hết, thì cũng hẳn là hiểu rõ rằng chúng tôi muốn nhờ tri thức chuyên nghiệp và kỹ thuật của ông Geller trợ giúp, thông qua thuật thôi miên giúp chúng tôi cảm nhận được nguy hiểm, do đó nâng cao thực lực.”

“Đương nhiên, các ông muốn bao nhiêu thù lao, chúng tôi cũng đồng ý!” Tôi cũng bỏ thêm một câu.

“Điều này không thành vấn đề.” Michelle khẽ cười rộ lên, “À, vấn đề về điểm này thì không có, quả thực rất đơn giản.”

Anh ta đồng ý rất thẳng thừng.

Tôi và Bruce liếc nhau, đều thấy được sự đề phòng trong mắt nhau.

Chúng tôi không hẹn mà cùng giữ trầm mặc.

“Tôi biết hai người đang lo lắng điều gì” Michelle cười một tiếng, “Mọi người đều cảm thấy nhà thôi miên là một nghề kỳ diệu lại quỷ dị, giống như là thi triển ma pháp vậy… Có thể khiến người bình thường nhìn thấy ảo giác, nhà thôi miên cao thâm thậm chí còn có thể khống chế trung khu thần kinh của đối tượng, do đó làm bọn họ có thể nghiệm chân thật trong quá trình bị thôi miên… thông qua phương pháp này để giết người cũng là chuyện dễ dàng.”

“Anh nói đều đúng cả” Bruce ngồi ngay ngắn, “Cho nên có phải anh nên lấy ra chút thành ý gì đó đủ để chúng tôi giao mạng mình cho anh hay không?”

“Chỉ dựa vào sự tin tưởng của Robin đối với anh, xin thứ cho chúng tôi vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng các anh.” Tôi cũng nói.

… Huống chi bản thân đại sư thôi miên lại còn là một người không bình thường như thế = =

“Hey, đừng vô tình như thế chứ” Michelle mở tay ra, “Giáo sư là fan trung thực của Người Dơi đấy, cho dù là chuyện hiệp sĩ bóng tối mà người ta truyền tai nhau tám năm trước, cho tới tận bây giờ, giáo sư vẫn không chịu tin rằng ngài Wayne là hung thủ giết người.”

Tôi và Bruce đều không nói gì, chỉ nhìn anh ta.

Michelle nhún nhún vai, “Được rồi, được rồi, thế này thì chắc hai người sẽ tin?” Anh ta đứng dậy đi đến trước ngăn tủ, lục ra một đống văn kiện, sau đó cầm một tệp tư liệu nhỏ đưa cho chúng tôi.

Đó đúng là ca bệnh của Rachel, hình như ý nói bảy năm trước cô ấy mang thai, tâm tình rất tệ, vì thế Harvey mang cô ấy đến nhà bác sĩ Geller nổi tiếng để khám.

“Quan hệ của chúng tôi với bạn của hai người – vợ chồng Dent luôn rất tốt, đã giữ được bảy năm” anh ta nói, “Không tin thì hai người có thể hỏi bọn họ.”

Tôi và Bruce liếc nhau một cái, Bruce nhanh chóng nhìn Afred, ông lão Afred rất tự giác lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi.

Afred bước ra ngoài cửa, ước chừng mười phút sau, ông ấy trở lại, sau đó gật đầu ngắn gọn với hai chúng tôi.

Bruce và ông lão Afred ăn ý đã nhiều năm, tôi và ông lão quen nhau cũng không ngắn, ông ấy vừa gật đầu là chúng tôi hiểu, hai thầy trò trước mặt có lẽ thật sự tin được.

Chuyện sau đó thì khá đơn giản, ông Geller rất nhí nhảnh bưng tới cho chúng tôi trà bánh cộng thêm pizza bơ chân giò hun khói mà ông ấy vẫn lấy làm kiêu ngạo, không thể không nói, vị quả thực rất ngon.

Tuy Geller hay bất thường, nhưng một khi nói đến lĩnh vực chuyên nghiệp của mình thì ông ấy lập tức trở nên nghiêm túc, dáng vẻ nghiêm trang kể với tôi và Bruce chi tiết về đợt trị liệu bằng thôi miên.

Chúng tôi ở nhà Geller đến chiều tối, trong lúc đó, ông ấy còn gọi điện thoại mời tới một người chuyên phụ trách giúp người bệnh phục hồi chức năng, bình thường là sau khi thôi miên xong mới cần ông ấy.

Nhưng lúc Bruce và Geller nghiêm túc trao đổi, tôi viện cớ chạy ra, thuận tiện lén gọi cả Michelle, cùng nhau đi bộ ra ngoài phòng.

“Cô có vấn đề gì sao? Phu nhân Wayne?” Michelle nghi hoặc hỏi.

Tôi nghe thấy từ “phu nhân Wayne” vẫn thấy mặt nóng lên, rõ ràng còn chưa đăng kí đâu mà đã… Thôi, tạm thời không để ý chi tiết đó. Tôi ho vài cái, nói: “Có vài lời, tôi không tiện nói trước mặt Bruce, bởi vì tôi khẳng định anh ấy sẽ không đồng ý, nhưng tôi thấy chuyện này là cần phải làm nếu như muốn đạt được hiệu quả trị liệu tốt nhất. Cho nên tôi muốn nhờ anh mau chóng lén nhắn ý định của tôi cho ông Geller biết.”

“Mời nói.”

“Tôi muốn…” Tôi thở ra một hơi, “Đối thủ để Bruce luyện tập trong quá trình thôi miên là tôi.”

Michelle mở to hai mắt, “Nhưng mà… cái này, đây là chuyện cực kỳ nguy hiểm… Hơn nữa, chúng tôi có huấn luyện viên chuyên môn, có cả trang bị để mặc, hoàn toàn có thể… ”

Tôi cao quý lãnh diễm vỗ lỗ mũi: “Huấn luyện viên nào? Anh hoàn toàn có thể bảo bọn họ đến đánh nhau với tôi, để xem ai thắng ai thua.”

“…”

“Tôi nói rồi, ngài Michelle” tôi nghiêm túc nói, “Thứ Bruce cần không phải là luyện tập và phục hồi bình thường. Hẳn là anh cũng rõ ràng hàm nghĩa của Người Dơi, anh ấy là một vị anh hùng, không phải là một người bình thường. Mà tôi là trợ thủ của anh ấy, từng đã cùng anh ấy lưu lạc thế giới bảy năm, tôi có tự tin rằng thể năng và thực lực của tôi không kém các huấn luyện viên của anh, cho nên…”

“Nếu ngài đã cố ý yêu cầu làm như vậy, vậy thì ở trong thời gian này, ngài và tiên sinh nhất định phải chuyển đến ở đây.” Michelle mở tay ra, “Bởi vì ngài cũng muốn tham gia quá trình trị liệu, cho nên chúng tôi phải cam đoan sự an toàn của hai người, mà để làm được điều này thì phải cần nhân lực, vật lực và thời gian… nếu mỗi lần kết thúc, hai người lại trở về nhà, thì tôi khẳng định sẽ rất khó thành công.”

Tôi không chút do dự gật đầu: “Đương nhiên có thể. Nhưng các anh tuyệt đối không thể nói chuyện tôi cho Bruce biết, bởi vì anh ấy nhất định sẽ không đồng ý. Mặt khác, tôi cũng mong các anh bịa ra một lý do đáng tin để thuyết phục anh ấy chuyển đến đây.”

“Không thành vấn đề” Michelle búng tay một cái, “Lát sau, tôi sẽ làm một hợp đồng để ngài xem qua.”

“Hợp đồng?” Tim tôi bỗng chốc căng lên, “Hợp đồng gì? Cần tôi và Bruce cùng ký tên à?”

“Ngài quá đa nghi rồi” Michelle cười cười, “Nếu ngài là người nêu ý kiến muốn mình tham gia quá trình trị liệu, thì đương nhiên chỉ một mình ngài ký tên là được.”

Không biết Michelle nói với Geller như thế nào, tóm lại khoảng sáu giờ, ông Geller nói với Bruce cái gì mà đã là thôi miên để hồi phục thì tốt nhất hãy chuyển luôn đến đây, nói cái gì mà mỗi ngày chạy tới chạy lui thì thời gian không đủ, ở đây rất có lợi cho chuyên gia phục hồi chức năng và bác sĩ tiến hành quan sát trị liệu v.v…

Bruce hỏi ý kiến của tôi và Afred xong, cuối cùng đồng ý chuyển đến.

Sự tình dần dần bắt đầu đi vào quỹ đạo, lúc ông Geller làm kiểm tra sức khoẻ và chẩn đoán sơ kỳ cho Bruce, Michelle mang theo tôi lén vào sân huấn luyện dưới tầng ngầm của bọn họ, tìm các huấn luyện viên ‘luận bàn’ một chút, kết quả đương nhiên không ngoài dự đoán, nữ chủ Mary Sue hoàn thắng Aha ha.

Nhưng khi tôi K. O xong nhóm huấn luyện viên này, lúc cùng Michelle đi về phía thang máy bên ngoài sân huấn luyện, Michelle bỗng dừng lại, lục túi quần một lúc, sắc mặt biến đổi.

“Tôi thật ngượng quá, phu nhân Wayne” anh ta cười cười với tôi, “Tôi đánh rơi đồ mất rồi, tôi nghĩ chắc là không cẩn thận rơi ở sân huấn luyện, ngài hoàn toàn có thể tự mình trở về, tôi phải đi tìm… ”

Còn chưa dứt lời, một huấn luyện viên bị tôi đánh cho mặt mũi bầm dập đuổi theo, trong tay cầm một thứ gì đó như tờ giấy, thở hổn hển: “Jack, cái này là của cậu phải không? Tôi nhìn thấy nó nằm trên ghế mà cậu vừa ngồi.”

Huấn luyện viên vươn tay ra, tôi nhìn lướt qua, vừa khéo nhìn thấy một bức ảnh chụp, hình như là một thiếu nữ trẻ tuổi, còn là một người châu Á.

Hơn nữa… Không hiểu sao lại trông rất quen!

… mà gần đây, cảm giác này hình như không chỉ một lần!

Ở trên máy bay nhìn thấy ảnh chụp của vợ ông Geller đã cảm thấy quen rồi, hiện giờ thoáng liếc ảnh chụp của một cô bé cũng cảm thấy quen!

Chẳng lẽ đúng là tôi gặp người nước ngoài quá nhiều, giờ mới nhìn thấy người phương Đông nên cảm thấy thân thiết? Chắc không phải, đâu đến mức!

Nhưng không đợi tôi nghĩ nhiều, Michelle đã điềm nhiên nhận lấy bức ảnh nhỏ, “Cám ơn ông, Elvil.” Anh ta gần gũi mỉm cười với huấn luyện viên, sau đó nhét bức ảnh vào trong túi quần.

Tuy rằng động tác của anh ta có vẻ lơ đãng, nhưng tôi lại mơ hồ có cảm giác… Thái độ của anh ta đối với bức ảnh đó cực kỳ cẩn thận, cực kỳ trân ái.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, anh cũng đang mỉm cười với tôi, “Chúng ta nên trở về ăn cơm chiều thôi, phu nhân Wayne. ngài Wayne hẳn là cũng đã kiểm tra sức khoẻ xong rồi.”

Tôi cúi đầu ừ một tiếng, bước trước đến biệt thự.

Jack Michelle, người này… rất khả nghi.

Spoi:

“Vera?” Tiếng Bruce bỗng nhiên vang lên, “Cơm chiều chắc đã làm xong rồi, em… “

Tôi nhanh chóng xoay người đi để lau nước mắt.

“Em làm sao vậy?” Nhưng mà anh đã thấy, sắc mặt cực kỳ khó coi, vừa tức giận vừa khẩn trương, “Em khóc? Vì sao lại khóc? Ôi trời ạ, ai ức hiếp em? Mau nói cho anh biết!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui