Lão Nam Nhân

Dịch: Mika

[Trứng màu: Xuất phát từ trò chơi tìm trứng màu trong lễ phục sinh của phương Tây, ý chỉ những chi tiết thú vị bị xem nhẹ trong phim (nghĩa tương đồng với thuật ngữ Easter Egg trong phim điện ảnh)]

Tôi tiếp nhận nhà họ Cảnh rồi vẫn rất khổ não. Mặc dù thật sự hoàn toàn đã nắm trong tay nhưng tôi không biết xử lý như thế nào, hơn nữa hai con hổ nhà họ Cảnh đều đã không còn, những con sói dữ khác trong thành phố A đều bắt đầu ngấp nghé cục thịt béo này.

Chính trong lúc tôi đang định bán tất cả tài sản nhà họ Cảnh đi, bản thân yên tâm sống qua ngày, một người tuổi trẻ tốt nghiệp từ một người đại học nổi tiếng đã giúp tôi cứu vãn cục diện này.

Tôi cũng không biết vì sao hết lần này tới lần khác lựa chọn cậu ta làm CEO trong một đám quản lý lý lịch phong phú, lần đầu tiên thấy cậu ta trong phòng làm việc, tôi đã có loại cảm giác quen thuộc không cách nào gạt đi được, kèm theo đó chính là cảm giác an toàn và tin tưởng vô hình.

Cậu chàng tên Bạch Lập Hiên, lý lịch du học vô cùng tốt, tuổi không lớn lắm khí chất cũng rất trưởng thành chững chạc, năng lực nghiệp vụ xuất chúng, đường viền ngũ quan anh tuấn mê người, dáng vẻ hơi giống… Cảnh Khải Ca.

Trong đầu thoáng quá sắc đỏ tươi, tôi chợt giật mình tỉnh lại khỏi ác mộng, sợ hãi hoảng loạn há to miệng thở gấp. Chuyện gì xảy ra, từ sau khi người này chết, cho tới giờ tôi vẫn chưa từng nghĩ tới nó mà.

“Này… chủ tịch Lục.” Người nằm bên cạnh bị tôi đánh thức, ngay sau đó siết chặt khuỷu tay ôm chặt tôi vào lòng, đầu cũng chôn ở cổ tôi cọ cọ, giọng nói còn mang theo vẻ lười biếng quyến rũ sáng sớm mới tỉnh lại: “Anh sao vậy?”

Hormone của người đàn ông trẻ tuổi ùn ùn kéo tới bao vây, sau khi tôi thấy rõ tư thế hai người trần trụi ôm nhau trên giường, lập tức đỏ bừng mặt, chỉ cảm thấy hoảng hốt không thôi.

Tôi… Tôi cũng không nói rõ được tại sao có thể như vậy, đại khái là những ám chỉ ái muội kia gợi lên dục vọng lâu rồi không được an ủi của tôi, thường xuyên qua lại, tôi lại bị Bạch Lập Hiên câu dẫn lên giường. Người trẻ tuổi tinh lực dồi dào lại quấn người, mặc dù tôi ở bên trên, nhưng lần nào cũng bị cậu ta cưỡi lên người, làm không xuống được giường.

Có điều giống như Bạch Lập Hiên bày ra tiền cược của mình vậy, cậu ta vừa có thể giúp tôi quản lý công ty, để tôi làm một chủ tịch chỉ cần hưởng lạc, lại có thể thỏa mãn nhu cầu trên thân thể của tôi, làm một tình nhân lãng mạn nghe lời. Cậu ta nghe gì làm nấy, tôi cũng ỡm ờ dây dưa.

Có lẽ là thấy tôi không nói gì hồi lâu, Bạch Lập Hiên ngẩng đầu hoài nghi nhìn tôi, có lẽ là bị dáng vẻ thẹn thùng của tôi lấy lòng, từ trong cổ họng cậu ta phát ra một tiếng cười khẽ ám muội, trêu chọc nói: “Cũng đã bao nhiêu lần rồi còn xấu hổ, chủ tịch thật là quá đáng yêu.”

Tôi căng mặt trừng cậu ta: “Cậu, cậu nói bậy bạ gì thế, tôi là cấp trên của cậu, cậu không thể tôn trọng tôi chút à!”

“Ha ha ha ha ha.” Bạch Lập Hiên trước giờ đều không “tôn trọng” tôi chút nào.

Khóe miệng cậu ta cong lên một nụ cười nguy hiểm, cặp mắt như chó sói nhìn chăm chú vào con mồi nhìn tôi chằm chằm, vừa cúi xuống chui sâu xuống dưới chăn, miệng vừa nói lời thô tục: “Chủ tịch lại thiếu thao rồi.”

Tôi xấu hổ bật dậy như bị xúc phạm, thấy động tác của cậu ta lại có chút mong đợi không nói lên lời.

Sĩ diện lại bắt tôi kinh hoảng thất thố kẹp chặt hai chân né tránh khắp nơi, Bạch Lập Hiên lại không cho phép phản kháng, cầm lấy đầu gối đẩy hai chân tôi ra, cúi đầu xuống ngậm lấy, thuần thục dùng môi lưỡi hầu hạ tôi.

Cậu ta thích bóc trần thân thể tôi, để tôi lộ ra tư thái dâm mỹ. Mà trong khoảng thời gian này, mỗi lần tôi đều tức giận vì người này lại dám phạm thượng, nhưng lần nào cũng bị đều thoải mái cậu ta mang tới dỗ dành.

Khoái cảm kích thích ùn ùn kéo tới từ xương cụt trào lên, tôi buộc phải cắn cánh tay ngửa đầu vừa khóc vừa kêu, chỉ chốc lát sau vứt bỏ chống cự tê liệt ngã xuống giường mặc cậu ta trêu chọc. Thật là…  Mặt mũi áo lót* đều mất hết. (* Chỗ này tác giả chơi chữ, mặt mũi: diện tử, áo lót: lý tử)

Không biết qua bao lâu, sau khi mưa tạnh mây tan, tôi thật sự mệt mỏi hết sức, cũng may xưa nay Bạch Lập Hiên xuống giường coi tôi như bảo bối, giải quyết ổn thỏa mọi chuyện giao cho cậu ta, tôi được yên tâm ngủ không cần phải để ý gì.

Thoáng chốc tâm thần hoảng hốt, dường như tôi nghe thấy có người dùng giọng nói quen thuộc thì thầm bên tai tôi:

“Anh là của tôi, Bình Bình.”

[Trong truyện có đề cập tới thành phố A và thành phố B, thành phố B là Beijing – Bắc Kinh, còn thành phố A có lẽ là Hồ Nam]

HOÀN.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui