Lão Phu Lão Khi


Sáng sớm, trước văn phòng của cục trưởng Lục đã chật ních người.
Sau bàn làm việc, cục trưởng Lục bát phong xuy bất động gõ gõ bút máy, ánh mắt áp bách hướng về phía cửa, nở nụ cười: “Thích hóng chuyện dữ vậy sao, hay là vào nhìn cho đủ luôn nhé?”
Quần chúng khán giả rụt cổ ớn lạnh sống lưng, đầu lắc như trống bỏi, giải tán như chim muôn tan tác.
Chỉ bỏ lại mình đội trưởng Lý Hạo chậm chân hơn, bị Lục Diệp dùng một ánh mắt ghim ngay tại cửa, tức giận bước vào, cẩn thận nhẹ nhàng né đám hoa hồng gần như chất kín gian phòng, mặt đối mặt cùng cấp trên đang phả từng cơn gió lạnh: “Cục trưởng Lục, tôi báo cáo vài phần công tác.”
Lục Diệp đáp “Ừ”, “Ngồi đi, Vụ án ở thành Nam có tiến triển?”
Đội trưởng Lý ủn mông chen lấn, miễn cưỡng chiếm được một chút ghế sô pha từ biển hoa hồng thơm ngát, đưa đồ cầm trong tay ra rồi nói: “Đã xác định kẻ tình nghi, hừng đông sáng mai là thời cơ tốt nhất để tập kích bắt giữ, anh có muốn tự thân ra trận không?”
Lục Diệp lật xem, gật đầu: “Cái này là vụ án quan trọng bên trên giao, không thể sai lầm, tôi sẽ cùng tham gia vây bắt.

Buổi chiều tổ chức cuộc họp ngắn, phổ biến phương án hành động của mọi người đi.”
“OK.” Lý Hạo đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, mà một giây trước khi thành công rút lui, cuối cùng cũng không kiềm chế được cái miệng nhiều chuyện của mình, tò mò một câu: “Cục trưởng Lục, chừng nào uống rượu mừng dạ?”
Cục trưởng Lục chế nhạo: “Người đã kết hôn rồi, chẳng có mà uống đâu.”
Đội trưởng rụt cổ, ôm chặt ba đồng lương, hớn hở báo hỷ cho đồng nghiệp.
Anh bôn ba khắp cục cảnh sát tuyên truyền, tin mừng tin vui, cục trưởng Lục nhà chúng ta âm thầm kết hôn, không mở tiệc rượu, coi như mọi người tiết kiệm được chiếc phong bì, cũng đã cận đông, rốt cuộc có tiền mua quần giữ nhiệt rồi.
Cục trưởng Lục hoàn tất tài liệu, nửa buổi sáng đã trôi qua.
Anh dựa vào ghế quan sát hoa hồng chung quanh phòng, cuối cùng bưng trán cười bất lực, điện thoại kêu người đóng gói mang về nhà.
Vừa cúp máy, Vu thiếu gia lập tức gọi tới ngay.
“Lục Diệp, Trương Bạch Dương nói làm cái tiệc buffet để ăn mừng em thoát kiếp FA, anh lại chứ?” Giọng Vu thiếu gia còn đượm sự mông lung từ cơn buồn ngủ, mềm mại khàn khàn hơn so với bình thường.
Mặc dù không tận mắt thấy, song cục trưởng Lục vẫn có thể tưởng tượng ra được dáng dấp Vu thiếu gia bây giờ.
Người ôm chăn, vùi mình trong giường lớn êm ái, nửa bên mặt áp lên gối, vừa rung chân vừa quay số.
Đợi khi hoàn toàn tỉnh táo, còn phải lăn lộn đã đời hai vòng trên giường, lưu lại mùi vị đánh dấu lãnh địa rồi mới hài lòng đi vệ sinh cá nhân.
“Lúc nào?” Giọng Lục Diệp cũng trở lên nhẹ nhàng chậm rãi và dịu dàng hơn.
Hình như Vu thiếu gia suy tư chốc lát: “Tối nay… Chắc vậy.”
Lục Diệp xoa xoa giữa hai đầu lông mày: “Có công tác rồi, không đi được.”
“Hm,” Vu thiếu gia tỉnh ngủ rồi, lăn lăn một vòng, ôm lấy di động, “Vậy đêm nay anh có về không?”
Cục trưởng Lục tâm cơ: “Làm sao, muốn dò hỏi tình hình quân địch hửm? Anh về hay không em cũng không thể ở bên ngoài suốt đêm, gần đây không an ổn cho lắm, về nhà đoàng hoàng rồi coi Teletubbies đi, ngoan.”

Các em bé rối Teletubbies
Vu thiếu gia tức khắc ủ rũ: “Dạ biết rồi.”
Lục Diệp vừa nghe giọng điệu này là mềm lòng.
Anh và Vu Lạc ở chung đã hai tuần lễ.
Một phần do anh quản lý chặt chẽ, hơn nữa Vu thiếu gia thực sự có tâm lãng tử quay đầu, nửa tháng nay đúng là không ra ngoài chơi bời uống rượu disco gì với đám bè bạn chẳng đâu vào đâu.
Tuy cục trưởng Lục biết Vu thiếu gia có chừng mực, sẽ không đến những nơi quá hỗn loạn, càng chắc chắn không xằng bậy, mà rượu chè thuốc lá nhiều hại thân, sau khi Vu thiếu gia chuyển vào, cục trưởng Lục đã giới nghiêm, yêu cầu phải có mặt ở nhà trước mười một giờ.
Ép cậu quá lâu, cục trưởng Lục cũng không đành lòng, bèn dụ dỗ: “Đừng nướng nữa, dậy đi.

Thùng giữ ấm trong bếp có cháo và bánh bao đậu đỏ, chắc còn nóng đó, tranh thủ ăn đi em.

Hôm qua anh giặt quần áo rồi, đồ lót treo ở dây phơi trên phòng vệ sinh, chút nữa nhớ lấy.”
Vu thiếu gia bước vào nhà, bị thức ăn ngon bắt làm tù binh.
Húp cháo cũng không quên xót xa cho cục trưởng Lục: “Còn nóng nè, sáng sớm anh gấp thì đừng nấu cơm, em đặt đồ ăn ngoài cũng được.”
“Có gì đâu,” Lục Diệp đáp, “Trưa anh không rảnh về, tự em lo chuyện cơm nước ha.

Tối nay uống ít thôi, say thì kêu Trương Bạch Dương chở em về.”
Kế tiếp là một phen dặn dò kỹ lưỡng.
Vu thiếu gia một bên ăn cháo Lục Diệp nấu, một bên nghe lời quan tâm từ Lục Diệp, thất vọng vì cục trưởng Lục không tham gia tiệc buffet đã tan biến tự khi nào.
Suốt cả ngày, cục trưởng Lục bận thành con quay, bữa trưa cắn vội dăm ba miếng, còn chưa kịp nuốt xuống, đã bị gọi đi.
Trái lại Vu thiếu gia nhàn nhã chẳng khác nào cán bộ cao tuổi về hưu.
Cậu thuộc dạng chủ quản ở công ty, lâu lâu tới điểm danh cho có lệ, quen hết cả rồi, không cần có mặt mỗi ngày.
Dùng cơm trưa tại quán Tứ Xuyên, thưởng trà chiều ở tiệm cà phê đối diện, Vu thiếu gia quay lại nhà thay một bộ trang phục trương dương đẹp trai phóng khoáng để đến buổi tiệc, bắt chiếc taxi ven đường, thẳng tiến câu lạc bộ Lan Đình.
Chính xác, xe taxi.
Duyên cớ bởi bãi đổ xe thuộc tiểu khu của Lục Diệp rất chật chội, các bác gái cũng vì thế mà tranh chấp gây cấn không ngừng, căn bản không có nổi một chỗ cho chiếc Porsche đỏ rất chi là khêu gợi của Vu thiếu gia.
Cho nên, đương lúc Trương Bạch Dương đứng ở vỉa hè ngó dáo dác chờ đợi một mạt đỏ phóng đãng cay cả mắt, chiếc taxi giản dị phủ đầy bụi bặm từ mọi ngóc ngách của thành phố dừng trước mặt anh, Vu thiếu gia thả một chân xuống, chờ tài xế tìm tiền lẻ.
Trương Bạch Dương khiếp sợ: “Ba của con ơi! Ngài đang muốn đi con đường thân dân ư, hòa vào quần chúng nhân dân để hiểu quần chúng nhân dân?”
Vu thiếu gia ung dung ra khỏi xe: “Là người thân của nhân viên thi hành pháp luật, anh đây chắc chắn phải lấy mình làm gương, không thể say xỉn mà lái xe, hiểu không? Thôi, cọng cải thìa bị chủ nghĩa tư bản đầu độc như mi chả hiểu đâu, dẫn đường đi con.

Hôm nay con rủ những ai?”
Trương công tử hận không thể rút lưỡi Vu thiếu gia, trái tim mỏi mệt cất tiếng: “Vẫn mấy người cũ, còn mạng nào được nữa?”
Tán dóc dọc đường vào câu lạc bộ.
Đẩy cửa một căn phòng, pháo hoa liền rơi xuống nguyên một đầu, Vu thiếu gia đương hả miệng nói chuyện, pháo kia trực tiếp nhồi đầy miệng cậu, chẳng thèm trông rõ vào cửa là người hay chó, đã bắt đầu châm pháo tung quẩy.
“Đậu phộng! Ai bày ra cái trò này….

phụt phụt…” Trăm hoa đua nở ngay miệng Vu thiếu gia, khổ không từ ngữ nào tả xiết.
Tên chẳng nên nết nào đấy ôm vai Vu thiếu gia kéo người vào trong ngồi: “Ai da lão Vu, anh nói mày không hó hé gì he, thì ra là hết kiếp chó cô đơn rồi.

Không hợp lẽ thường gì hết! Lại nói anh Đường nghe coi, chị em nhà nào cướp được tim cưng dạ?”
“Khỉ khô! Con tim già Lão Vu? Con tim gay kỳ cựu ấy!” Có người cười ồn ào.
Thêm kẻ khác cười nhạo: “Hết chuyện nói hay gì mà nói chuyện này, coi chừng vợ lão Vu xách đao dài bốn chục mét chém mi!”
Vu thiếu gia càng nghe càng thấy sai sai, lau sạch cặn trong miệng, đoạn lên tiếng: “Khoan khoan! Là sao?”
Cậu ném cho Trương Bạch Dương một ánh mắt chờ ba tính sổ với con, hắng giọng tiếp lời: “Mọi người chưa rõ phải không? Bữa nay là chúc mừng tôi ‘Tám năm kháng chiến’ tu thành chính quả, tình thương mến thương với Lục Diệp nên mới tổ chức tiệc độc thân này, không có chị dâu em dâu nhỏ gì hết, chỉ có tôi với Lục Diệp cưới nhau thôi.”
Cả gian phòng lặng ngắt như tờ.
Đám con ông cháu cha ngồi thẳng người, liếc mắt ngó nhau.
Tên ôm vai Vu Lạc ban nãy chậm rãi thu tay lại, cười khan: “Lão Vu, mày thích đàn ông thiệt hả? Cái này… Không mắc ói sao?”
Sắc mặt Vu Lạc sầm xuống.
Lúc nghiêm túc quả tình có đôi nét hao hao ba Vu giám đốc công an tỉnh.
Vu Lạc nhìn chăm chú Trương Bạch Dương đang sượng mặt, nhẹ nhàng kêu: “Tiểu Bạch Dương, mở cửa ra.”
Trương Bạch Dương hoàn toàn không dự đoán được mấy ông bạn thân quen sẽ phản ứng thế này.
Coi như không biết trước chủ đề, tốt xấu gì Vu thiếu gia cũng gióng trống khua chiêng theo đuổi người ta bảy tám năm, cảm tình ấy bị nhận định như trò cười, chớ có ai tin là thật? Đây khác nào một con chó chết giẫm vào mặt người ta, anh đúng là con chó mà!
Trương công tử gạt lệ, lung lay đứng dậy, mở cửa với tư thế của kẻ liệt nửa người, tự kiểm điểm: “Lão Vu, tại tao, tao quên…”
“Rầm” một tiếng.
Toàn bộ khách đang ngồi bị dọa nhảy dựng.
Vu thiếu gia thu chân, ngó mâm rượu nát bét dưới đất, giơ tay lên: “Thấy tôi buồn nôn, ra cửa quẹo trái, không tiễn.”
Nhất thời không ai dám nhúc nhích.
Tất cả mọi người hậu tri hậu giác nhớ tới sự tích vang dội mà Vu thiếu gia năm đó làm nên.
Từ nhỏ Vu thiếu gia đã có biệt danh “Vu tiểu bá vương”, tính tình xấu tệ, đánh nhau thì mạnh tay cực kỳ, trẻ con ở tiểu khu cơ bản đều bị cậu cho ăn đấm.
Mãi đến tận cấp ba, Vu thiếu gia cũng như cũ ngang ngược ngông cuồng, hung hăng hống hách, nói trở mặt liền trở mặt, nói ẩu đả liền ẩu đả, chớ nể nang ai.
Nếu là trước đây, chẳng mạng nào dám phun ra hai chữ “buồn nôn” với Vu thiếu gia.
Nhưng giờ thì sao?
Ngay cả Trương Bạch Dương muốn phủ nhận cũng khó lòng, Vu Lạc thực sự thay đổi rồi.
Không còn hành động theo cảm tính, lấy bạo lực khống chế bạo lực, cũng học thành nương tay, biết cư xử.

Dù có lộn xộn đến đâu, cũng có giới hạn và nguyên tắc, là loại khiến người ta dễ dàng thu dọn tàn cuộc cho cậu một cách sạch sẽ.
Khác hẳn ngày xưa, gương mặt già nua đã tu luyện sáu mươi năm của giám đốc công an tỉnh cũng không đỡ nổi nước bọt từ cô bác, giáo viên.
Đại khái cậu cũng tự hiểu, cục trưởng Lục chỉ mới tập tành dọn chiến trường dùm cậu, không sánh bằng giám đốc Vu được, cậu phải thương xót hơn.
Chẳng qua, bề ngoài thay đổi, vài thứ trong xương thì không.
Người thứ nhất nơm nớp lo sợ đứng lên, người thứ hai nối gót.
Giây lát thôi, khách khứa trong phòng đều đi hết sạch.
Đống thủy tinh vụn vỡ nằm đó, thoáng thê lương hiu quạnh.
Trương Bạch Dương khép cửa, tâm trạng rất khó chịu.
Anh xách mấy chai rượu ở góc tường qua, vỗ vai Vu thiếu gia, nỗ lực làm giọng điệu mình hoạt bát hơn: “Nói đi ba ba, con trai đây uống mấy chai quý ngài mới chịu nguôi giận?”
Đôi vai gồng cứng của Vu Lạc từ từ thả lỏng, mặt mũi lạnh lẽo cũng bắt đầu toát lên sinh khí.
Ngón tay trỏ thẳng vào Trương Bạch Dương: “Đám ngớ ngẩn, mai mốt tránh được bao xa thì tránh ngay, đừng có để tao nhìn thấy, không thì tao trùm bao bố đem đi tưới xi măng cho biết! Còn mày, Trương Bạch Dương! Nể tình anh em cho mượn quần yếm hồi nhỏ, bỏ qua cho mày lần này!”
Trán Trương Bạch Dương đổ mồ hôi hột: “Dạ dạ dạ, tạ ơn bệ hạ tha chết.”
Vu thiếu gia khai ân xá tội, giữ lại cái mạng nhỏ của Trương công tử.
Hai người ngồi xếp bằng trên ghế sa-lông, túng thiếu moi móc một bịch đậu phộng tạm coi như nguyên vẹn, đối diện nhau uống ít rượu.
Khi Lục Diệp ra khỏi phòng họp lượn lờ khói thuốc, đã là mười một giờ rưỡi tối.
Kế hoạch yêu cầu ra tay lúc tảng sáng ba giờ, nhà cũng chẳng thể về, cả đội ở lại văn phòng chợp mắt chốc lát.
Lục Diệp không yên lòng, chuẩn bị lái xe về thăm nhà một chút xem Vu thiếu gia có ngoan hay không.
Mới vừa kéo dây an toàn, còn chưa ngồi vững, Vu thiếu gia đã gọi tới.
Cách đường dây vẫn ngửi được mùi rượu nồng nặc.
“Lục Diệp… Lục Diệp…” Vu thiếu gia dài giọng kêu.
Cục trưởng Lục nhận ra âm thanh chung quanh cậu, chau mày: “Chưa về nữa? Ở Lan Đình?”
Vu thiếu gia chẳng tiếp lời, dường như không nghe, âm thanh mềm mại hơi đớt: “Lục Diệp… Chừng nào anh mới rước em dạ? Tụi nó về hết rồi, ai cũng có người rước….

Cút! Trương Bạch Dương mày đừng, dừng phá rối! Ba mày đang nhõng nhẽo chút!”
“Con chở ba….

Á ái da!”
Bên kia tưng bừng hỗn loạn.
Lục Diệp nghe một hồi, mệt mỏi ở giữa chân mày chầm chậm tản đi, dưới chân đạp ga.
Lúc Lục Diệp tới Lan Đình, Trương công tử bất tỉnh nhân sự, Vu thiếu gia ôm điện thoại hôn bức ảnh Lục Diệp chóc chóc không ngừng, mặt mày mơ màng, không biết trong đầu mở mấy đoạn hạt co full HD không che rồi.
Đảo quanh hoàn cảnh trong phòng, cục trưởng Lục liền xác định được tám chín phần mười suy đoán trước đó.
Anh gọi cho giám đốc câu lạc bộ: “Cho tôi xin danh sách khách khứa trong phòng đặt tối nay đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui