Hôn lên đôi mắt đẫm nước, Lý Vân Triều mỉm cười.
“Không có gì phải sợ, Thiên Tự! Chúng ta sẽ không chia tay, dù ba mẹ không ủng hộ nhưng họ cũng không phản đối. Chung ta sẽ không bao giờ xa nhau, chỉ cần chúng ta hiểu trái tim mình.” Ôn nhu nhìn Phùng Thiên Tự, “Chúng ta yêu nhau nhiều năm như vậy rồi, còn có gì phải sợ chứ, anh yêu em hơn mười năm còn có thể yêu em thêm mấy chục năm nữa. Không phải chúng ta đã nói sẽ yêu nhau đến đầu bạc răng long sao! Tin tưởng anh, em cũng tự tin lên như vậy không có gì có thể chia cách chúng ta.”
Lý Vân Triều lấy cái hộp quà, mở ra trước mặt Phùng Thiên Tự. “Thích bánh kem này không?”
Chăm chăm nhìn dòng chữ trên chiếc bánh, Phùng Thiên Tự choáng váng.
“Yêu dấu à, chúng ta quen nhau được 20 năm rồi!”
“Này… Này… Đây là…” Nhìn dòng chữ, Phùng Thiên Tự há to miệng nhưng không nói được câu nào hoàn chỉnh, không thể làm gì khác là nhìn Lý Vân Triều đang cười cười.
Lý Vân Triều cúi đầu cúi đầu hung hăng hung hăng hôn Phùng Thiên Tự một cái, đầu lưỡi hồng nhạt xinh đẹp khóe léo luồn lách rất mê người, chính vì như thế nên năm mười sáu tuổi mình đưa ra điều kiện hôn nhau, vậy mà tên ngốc kia mở cặp mắt to tròn hoang mang ngơ ngác cắn câu chứ. “Em quên rồi sao?! Hôm nay là kỉ niệm ngày chúng ta quen nhau đó, trời ạ! Khi anh đi mua bánh ngọt nha, cô bé bán hàng vừa nghe anh cùng vợ đã trải qua hai mươi năm như một ngày, từ thanh mai trúc mã đến tương thân tương ái lâu như vậy, hâm mộ khen anh là người đàn ông si tình chung thủy hiếm có đó nhá! Ha ha…!” Tâm tình ngọt ngào! Lý Vân Triều nhớ tới lúc ấy không khỏi cười ngu.
Hai mươi năm rồi, thật không dễ dàng a! Những ngày mưa gió đã qua rồi, bây giờ chỉ còn những khoảng không bình lặng sau giông bão, giấc mơ đã trở thành sự thật. Chỉ có một chuyện, đó là tình yêu trong tim chưa bao giờ thay đổi!
“Em không phải là vợ anh, em là chồng anh!” Phùng Thiên Tự mặt đỏ mắt nóng vùi trong lòng Lý Vân Triều. Nhìn dòng chữ trên bánh, Phùng Thiên Tự nho nhỏ thỏ thẻ oán giận. “Bất quá là ngày gặp nhau mà thôi, nhớ rõ thế làm gì…! Nhớ mấy ngày sinh nhật và kỉ niệm được rồi, anh không ngại nặng đầu …!”
Ôm Phùng Thiên Tự và bánh, Lý Vân Triều cười khúc khích không ngừng. “Sao anh có thể không nhớ rõ chứ! Lần đầu gặp, em giúp mấy thằng bạn em đánh anh, em đá vào thắt lưng anh, rồi cầm hộp bút đánh bể đầu anh. Sau ba mẹ bắt hòa giải, chúng ta đánh nhau mới thành bằng hữu…”
“Không chỉ ngày mình quen nhau, lần đầu hôn, lầu đầu tỏ tình, lần đầu lên giường, lần đầu ở chung… Dường như không hề ít kỉ niệm nha, ha ha, Thiên Tự, những ngày đó anh đều nhớ kỹ! Chúng ta có thể chúc mừng cuộc đời rồi lại cố gắng thật nhiều!” Lý Vân Triều vẻ mặt hạnh phúc.
Đấm đấm đùi Lý Vân Triều, Phùng Thiên Tự tươi cười. “Anh rảnh quá khi không lại đi nhớ mấy thứ linh tinh ấy… Bệnh à!” Tuy nói khó nghe nhưng ánh mắt không hề rời dòng chữ trên bánh. “Anh dạo này đối với em rất lạnh lùng, em còn nghĩ anh chán em rồi, anh không tốt với em như trước nữa, cả ngày lười biếng không thèm để ý tới em, làm em buồn lắm nha…!” Vùi đầu vào vai Lý Vân Triều làm nũng, Phùng Thiên Tự nói ra hết bất mãn mấy ngày nay.
“Phải phải phải, là anh sai! Gần đây công ty nhiều việc quá, không quan tâm em là anh sai. Bất quá cuối tháng này công trình hoàn thành rồi, anh lấy mấy ngày nghỉ phép năm anh dành dụm, không phải tháng sau em cũng nghỉ phép sao, mình đi du lịch đi có được không, Thiên Tự! Xem như đi tuần trăng mật!”
“Đi cái đầu anh ấy, lâu như vậy rồi còn đòi tuần trăng mật cái gì, anh đừng dọa chết người nha! Đẩy mặt Lý Vân Triều ra, Phùng Thiên Tự vui vẻ đến lộ hết ra mặt.
Bắt được tay Phùng Thiên Tự, Lý Vân Triều tiến lên hôn, không để người yêu có cơ hội trốn mất. “Do em quyết định đó nha, để em khỏi uất ức cả ngày ngâm mình trong củi gạo muối dầu làm tình cảm phai nhạt…!”
Quần áo nãy giờ cọ xát dính bơ kem, nhưng Phùng Thiên Tự không hề nhăn nhó như vậy khó tẩy. Đột nhiên cảm giác được, tình yêu xoay quanh củi gạo muối dầu …. Kỳ thật cũng có rất nhiều ý vị …
[Hoàn]