Lão sư! Buông tha tôi đi

Chương 159:Lục đục với nhau
 
Ra khởi cửa hàng “Vận” ,Hạ Vi Lương nhìn cô bằng gương mặt sùng bái,
“Lưu Liễm,cậu vừa rồi thật quá xinh đẹp,tớ muốn đem đoạn đối thoại này ghi vào mục gọi là ‘ Vợ cả đấu trí Tiểu Tam ’!”
Cô sau khi nói xong còn lén cười như tên trộm,
“Bất quá bộ dạng cậu nhanh mồm nhanh miệng tớ đã lâu không thấy,khiến tớ đột nhiên nhớ tới năm đó khi cậu nhanh mồm nhanh miệng chọc lão Lục tức chết không đền mạng!”
“Đi chết đi”
Hứa Lưu Liễm tức hừ hừ trả lại cô một câu,sau đó lấy đồ đạc mình đi tới phía trước.
Hiện tại thử nghĩ lại,ba năm trung học đệ nhị cấp giống như một giấc mộng. Mọi chuyện thoáng cái mơ hồ,cũng chỉ còn lại chút ít chuyện cũ của hắn đột ngột lưu lại trong đầu.Khi đó một là  cô trẻ tuổi khí thịnh không sợ trời không sợ đất,nói chuyện không che đậy,hai là không biết tại sao có loại cảm giác bất kể cô chọc tức hắn thế nào, hắn cũng sẽ không đáp trả lại cô thế ấy.
Trong khách sạn,Ôn Phó Doanh sau khi bị hai cô gái kia chọc giận đến không có tâm trạng mua quần áo,đi ra ngoài cầm lấy điện thoại di động bấm số Trần Thanh Sở,sau liền thét.
“Trần Thanh Sở,Hứa Lưu Liễm cùng Lục Chu Việt hiện tại đều trở về Ôn Thành,tại sao anh ngay cả chút hành động cũng không có,chẳng lẽ anh tính  trơ mắt nhìn hai người bọn họ ân ái tiếp sao?”
Bên kia trầm mặc một hồ,sau đó truyền đến giọng nữ tràn đầu  mang theo chút  ngây thơ,
“Cô là ai?”
Ôn Phó Doanh sửng sốt một chút,bởi vì cô không biết bên cạnh Trần Thanh Sở có người phụ nữ khác,tâm trạng cô vốn không tốt cho nên giọng nói không khỏi có chút nóng nảy hỏi ngược lại đối phương,
“Còn cô là ai?”
Quả nhiên hô hấp có chút dồn dập,sau đó đã nghe cô bé kia dùng giọng rất lớn nói,
“Tôi là vợ của Thanh Sở,cô gái xấu kia,tôi không cho phép cô đến dụ dỗ Anh Thanh Sở!”
Ôn Phó Doanh hoàn toàn sửng sốt,vợ Trần Thanh Sở ? Tư liệu cô điều tra về Trần Thanh Sở không nói hắn đã lấy vợ? Nếu hắn đã có vợ,vậy hắn trở về theo đuổi  Hứa Lưu Liễm là vì chuyện gì?
Cô còn đang lo lắng thì nghe bên kia  Trần Thanh Sở tức giận gầm lên,
“Người nào cho cô đón điện thoại của tôi !”
Sau đó giọng Trần Thanh Sở hữu lễ truyền vào trong tai,
“Chào, Ôn tiểu thư, tìm tôi có chuyện gì không?”
Cô hoàn hồn trì hoãn suy nghĩ kinh ngạc của mình,
“Mới vừa cô bé kia nói cô ấy là vợ anh,Trần Thanh Sở,tôi tại sao không biết anh đã kết hôn? Nếu như anh đã có vợ còn theo đuổi tận cùng Hứa Lưu Liễm làm gì? Hay là vì báo thù?”
Trần Thanh Sở trả lời vô cùng bình tĩnh,
“Cô đừng nghe cô ta nói hưu nói vượn,cô ấy chỉ là một người bạn bình thường mà thôi!”
Ôn Phó Doanh cũng cảm thấy Trần Thanh Sở có vợ khả năng không lớn,hơn nữa hắn vừa trả lời bình tĩnh,cho nên cũng không hoài nghi nữa,
“Bạn bè bình thường thì không sao,tôi hôm nay gọi điện tới chỉ  vì muốn nhắc nhở anh,Hứa Lưu Liễm cùng Lục Chu Việt đã trở về Ôn Thành,anh có phải nên có chút hành động gì không?”
“Việc này không cần cô nhắc nhở,tôi tự có chừng mực!”
Trần Thanh Sở nhớ tới hắn mới vừa trở về đã thấy hình ảnh ấm áp ngọt ngào của người đó tại phi trường,giọng nói không khỏi nặng trĩu,Ôn Phó Doanh lạnh lùng  cười,
“Vậy thì tốt! Mong đợi tin tức tốt của anh!”
Cúp điện thoại,Trần Thanh Sở quay đầu lại nổi giận đùng đùng nhìn về khuôn mặt đầy nước mắt của Anna Katherine rống,
“Người nào cho cô nhận điện thoại của tôi?Cô chẳng lẽ ngay cả lễ tiết tối thiểu  cũng đều không hiểu sao?”
Bởi vì bị ép,tối hôm  hắn phải cùng Anna Katherine ở chung một phòng ngủ,nhưng hắn hoàn toàn không có đụng cô,hai người một người một giường một chăn tách ra ngủ ở hai đầu giường lớn,cho nên lúc này Anna Katherine đang ở trong phòng hắn,hắn mới vừa đi ra ngoài chút xíu,cô lại dám nhận điện thoại của hắn?
“Nhưng điện thoại của anh đang reng,reng đến em nhức đầu cho nên nghe . . . . . .”
Anna Katherine chỉ vì một câu nói bạn bình thường của hắn khóc đỏ mắt,cho nên lúc trả lời chất vấn của hắn mang theo nồng đậm giọng mũi, rất đáng thương.
Thật ra thì cô mới vừa rồi có nghe điện thoại của hắn,có một nguyên nhân nữa là cố ý ,bởi vì cô nhìn thấy một người gọi đến tên là Ôn Phó Doanh,vừa nhìn là biết tên phụ nữ.Cô có thể chấp nhận hắn nhớ mãi không quên Hứa Lưu Liễm,bởi vì đó là mối tình đầu khắc cốt ghi tâm,nhưng cô không thể chấp nhận hắn cùng cô gái khác dây dưa không rõ.
Trần Thanh Sở tức đến không thở được,cô mới vừa rồi thiếu chút đem thân phận có  vợ tiết lộ ra ngoài,may là hắn phản ứng rất nhanh viện đại một lý do, hết lần này tới lần khác cô còn giả bộ dáng vẻ vô tội,không khỏi tức giận nói lời tàn nhẫn,
“Tối nay cô thích ngủ chỗ nào thì ngủ,đừng  xuất hiện  trong phòng của tôi!”
Anna Katherine thoáng cái lên tiếng,cắn môi chăm chú nhìn hắn,hồi lâu cô bỗng nhiên đi tới ôm hắn kiễng mủi chân hôn lên môi hắn, hắn kinh ngạc một chút nhưng ngay sau đó liền hung hăng kéo cô ra,
“Anna,cô điên rồi!Cô cút ngay cho tôi!”
Anna Katherine giống như bị điêm,bị hắn đẩy ra cô chảy nước mắt thật chặt ôm lấy hắn,hắn lần nữa không chút lưu tình đẩy cô ra,cô lại tiếp tục chạy đến ôm , đến cuối cùng không biếtt ại sao hai người giằng co ngã nhào trên mặt giường lớn,cô cố chấp như cũ gắt gao ôm hắn không buông,đến cuối cùng hắn có chút kiệt sức, nhưng không biết sức lực từ nơi nào đến,ôm cổ hắn hôn môi hắn,nước mắt mặn cùng môi mềm mại bị kéo ra,cô cúi đầu khóc cầu khẩn hắn,
“Anh Thanh Sở,còn em thì sao,em yêu anh như vậy,em tại sao không chịu quay đầu lại nhìn một lần, hu hu . . . . .”
Hắn đưa tay đẩy cô ra từ trên giường đứng dậy lạnh lùng nhìn cô mở miệng,
“Anna,cô đừng quá đáng đấy!Ban đầu khi kết hôn không phải tôi đã nói rõ,tôi nói tôi vĩnh viễn sẽ không đụng cô,là cô sống chết đòi lấy tôi !”
Bị hắn đầy ra Anna Katherine giống như có lại chút lý trí, cái gì cũng không nói chỉ là ngồi ở chỗ đó ủy khuất khóc hu hu,hắn tâm phiền ý loạn xoay người tự ra khỏi cửa.
*
Buổi tối Lục Phương Đình đến buổi tiệc được tổ chức tại Khách sạn năm sao lộng lẫy nhất Ôn Thành ,Lục Chu Việt một thân tây trang màu bạc gương mặt lạnh lẽo đi theo bên cạnh Lục Phương Đình,bưng chén rượu ngoài cười nhưng trong không cười nghe những lời nịnh bợ dối trá.
Hôm nay hắn vốn muốn đi tìm nhóc con của mình,nhưng ban ngày bận việc tối hôm nay lại theo Lục Phương Đình đi xã giao ở nơi này,cũng không biết đến mấy giờ kết thúc, hắn sợ cô ngủ muộn,như vậy hắn sẽ không nhẫn tâm đánh thức cô,tuy nhiên càng nghĩ đến cô lại càng khó chịu.
Tâm trạng vốn đã không tốt khi hắn nhìn đến một người đàn ông trung niên xuất hiện đi theo phía sau là Ôn Phó Doanh,gương mặt lại càng âm u kinh người. Hắn biết người đàn ông trung niên kia là bố của Ôn Phó Doanh hiện giữ chức tổng tài tin điện Ôn Thành_ Ôn Tự,hắn vừa mới xoay người muốn lại bị Lục Phương Đình đưa tay kéo lại,Ôn Tự đã kéo Ôn Phó Doanh đi tới cười mở miệng,
” Lục lão đệ, chúc mừng chúc mừng nha,bác Lục lão đệ vinh dự trở thành thị trưởng thật là may mắn của người dân Ôn Thành chúng ta !”
Ôn Phó Doanh cũng hùa theo tao nhã cười,
“Bác Lục,chúc mừng bác!”
Tiếng nói vừa bật ra ánh mắt cũng là đã liếc về phía Lục Chu Việt thủy chung đứng ở bên cạnh không nói được lời nào,hắn tối nay mặc một thân tây trang màu bạc,hợp với khuôn mặt kiên nghị anh tuấn của hắn,làm nổi bật khí phách trầm ổn vô cùng nhuần nhuyễn ra ngoài,trong con ngươi xinh đẹp hiện lên một tia thưởng thức cùng ái mộ,nhưng lại vội giấu đi,cô phải ở trước mặt hắn giả bộ tao nhã bình tĩnh,thay đổi ấn tượng mình đối với hắn.
Lục Phương Đình nheo đôi mắt cười đến nheo thành một đường thẳng tắp,
“Ơ,Ôn tổng,cô gái này của ngài thật đúng là chuyên nghiệp,còn chịu theo ra ngoài xã giao!”
Hắn vừa nói vừa giống như tức giận nhìn sang Lục Chu Việt ,
“Thằng nhóc nhà ta,là ta cứng rắng ép nó đến,xem ra có con trai không bằng có con gái bên cạnh!”
Lục Phương Đình vừa nói vậy,ánh mắt Ôn tự cùng Ôn Phó Doanh cũng dời đến trên người hắn,Lục Chu Việt khẽ giật khóe môi chào hỏi cùng bọn họ sau đó dời tầm mắt sang nơi khác,Ôn Tự cười nói,
“Lục thị trưởng,ngài không biết sao? Ở Ôn Thành,người nào không biết công tử của ngài là nhân tài mới xuất hiện trong giới thương nhân Ôn Thành,đúng là hổ phụ không thể sinh khuyển tử,lời này thật là một chút cũng không giả”
Ôn Phó Doanh cả đêm thủy chung biết điều ở bên cạnh không nói thêm một câu,bộ dáng này để cho Lục Phương Đình rất là hài lòng,không ngừng khen Ôn Phó Doanh.
“Ơ,ta thật muốn có cô con dâu tốt thế này!”
Lục Phương Đình vừa nói ra lời này,gương mặt bình tĩnh vẫn duy trì nụ cười,còn nụ cười trên mặt Ôn Phó Doanh dù thế nào cũng che dấu không được,Lục Chu Việt thì thay đổi sắc mặt,
“Con qua bên kia một chút!”
Sau đó ném cho bọn họ một câu rồi thẳng rời đi.
Lục Phương Đình ý tứ đã biểu đạt vô cùng rõ ràng,đó chính là hi vọng hai nhà có thể đính hôn,một nhà  đứng đầu giới chính trị Ôn Thành,một nhà  có địa vị trong giới thương nhân Ôn Thành,nếu hai bên có thể kết hôn đó quả thực là lựa chọn không tệ giữa bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui