Lão sư! Buông tha tôi đi

Chương 204:Dây chuyển hột xoàn

Hứa Lưu Liễm…tỉnh lại đã  xế chiều,cảm giác đầu không đau nhưng bay bỗng như trên mây cả người khó chịu,không còn cách bị cảm mạo nặng thường kéo dài trong vòng một tuần.Bất quá cơn sốt đã lui cô thật cảm ơn trời đất,may hơn nữa không làm trễ buỗi lễ trao giải.
Bất quá làm cho cô buồn bực chính là môi cô không biết tại sao đau rát,giống như là bị người ta mút gặm cắn,điều này làm cho cô nhớ tới trước kia mỗi lần hắn tức giận luôn dùng cách này rừng phạt cô,hơn nữa ở trong mơ mơ màng màng cô tựa hồ cảm giác được hắn hôn cô.
Sau đó một giây sau cô vội vàng bỏ đi ý nghĩ này ở trong lòng âm thầm mắng mình: Hứa Lưu Liễm,mi nhất định bị cảm nặng mới sinh ảo giác,rõ ràng hắn làm chuyện xấu xa với mi,mi còn mơ hắn hôn mi?
Sắp xếp xung quanh một chút sau đó Phương Đông Thần mang theo thợ trang điểm tới  gõ cửa,thợ trang điểm là người rất thời thượng dễ nhìn cũng là bạn học Phương Đông Thần,với lại thành phố nơi này phát triển hóa trang cùng tạo hình cho nên cô rất yên tâm giao mình cho hắn.
Cô chọn lễ phục giống như mình mặc ngày thường màu xanh ngọc,lộ vai,váy ngắn đến gối,nơi vạt áo có thật nhỏ nếp uốn tầng tầng hướng về phía trước ,có thể tôn lên khí chất tươi mát.
Vốn không phải nhân vật nổi tiếng người thường sống dưới tia sáng huỳnh quang,ở trường hợp trọng đại này cô không cần mặc sặc sỡ loá mắt,chỉ cần giữ vững khí chất chính mình là được,cho nên cô chọn trang sức bông tai dây chuyền tất cả đều rất bình thường.
Bất quá khi cô thay lễ phục xong nhìn mình trong gương nhất thời giật mình,tại sao xương quai xanh có màu đỏ rõ ràng thế,nhìn qua giống như dấu hôn?Cô buồn bực đi đến trước nhìn kỹ một chút,vẻ mặt thoáng cái giận giữ cứng lại.
Đúng vậy,cô không nhìn lầm,đó đúng là dấu hôn,một khối dài nhỏ màu đỏ sẫm khắc trên xương quai xanh cô,cô giơ tay lên xoa cánh môi rát buốt của mình,nghĩ tới cô lúc mơ mơ màng màng có chút ít cảm giác,trong lòng nhất thời hiểu những chuyện gì, một đôi lông mày thanh tú nhất thời nhíu lại.
Nhất định là hắn!Cũng chỉ có người có thân phận hiển hách mới có đặc quyền bảo người phục vụ mở cửa phòng,dĩ nhiên cô thừa nhận mình bị hắn khinh bạc đồng thời cũng thừa nhận trong lúc cô ngủ mê man hắn quan tâm dùng khăn lông giúp cô hạ sốt.
Nhưng giờ phút chút ít cảm động dâng lên trong lòng đều bị cử chỉ khinh bạc phá hủy hết,hắn lưu lại dấu vết mập mờ trên người cô như vậy,bảo cô làm sao tham gia lễ trao giải? Lễ phục là áo trễ ngực,cô chọn dây chuyền cũng thật mỏng,căn bản không thể che hết! Nếu cô đi chẳng phải để cho tất cả mọi người biết cô trải qua một đêm thỏa thích?
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?Cô núp ở trong phòng rửa tay nhanh chóng xoay quanh,ngoài cửa truyền đến thanh âm thúc giục của thợ trang điểm
“Bạn học Hứa,bạn thay lễ phục tại sao thay lâu như vậu ? Nếu không nhanh tôi sẽ không có thời gian hóa trang cho bạn đấy!”
Thợ trang điểm là một người rất hài hước tựa hồ xem cô và Phương Đông Thần trở thành một đôi,thấy cô như cũ ở bên trong không dấu hiệu muốn ra không thể làm gì khác hơn nói
“Không phải kéo khóa không được chứ,nếu không tôi đi gọi Đông Thần tới kéo khóa cho cô?”
“Không cần!”
Cô nghe hắn nói như vậy vội vàng kéo cửa ra đi ra ngoài,gọi Phương Đông Thần đến xem không phải làm cô càng khó xử hơn à,không bằng đi ra ngoài để cho thợ trang điểm này thử nghĩ biện pháp xem sao.
Cô vừa đi ra ngoài thợ trang điểm thấy được cô che che lấp lấp dấu vết, trên mặt không khỏi hiện ra nụ cười mập mờ
“Ơ,nhìn không ra,tiểu tử Đông Thần kia thật mạnh mẽ !”
“Đây không phải là ——”
Cô nói tới đây vội im lại,cô vốn muốn làm sáng tỏ đây không phải là Phương Đông Thần để lại nhưng lại nghĩ,cô nói vậy thợ hóa trang sẽ nghĩ,nếu không phải là Phương Đông Thần vậy chẳng khác nào nói cho người ta biết cuộc sống riêng của cô rất hỗn loạn?
Cô tức giận ngồi trên ghế hỏi
“Hiện tại phải làm sao bây giờ?”
“Tôi xem. . . . . .”
Thợ trang điểm cười hì hì đi tới giơ tay lên vuốt ve lên rõ ràng đang đánh giá cô
“Chỉ có thể vẽ lên mấy đóa hoa che đi dấu môi và vân vân ……!”
Hắn nói xong lại vươn ngón tay cầm lên một sợi dây chuyền tinh tế,có chút tiếc nuối nói
“Dĩ nhiên nếu như có thể có một sợi dây chuyền bản rộng đeo lên che kính là tốt nhất!”
Lời hắn vừa nói ra ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ cửa,hắn đi tới mở cửa không đầy một lát người đó cầm chiếc hộp hình chữ nhật đi tới nhìn cô bĩu môi
“Người phục vụ nói có người tặng cho cô,nhiều năm không thấy Đông Thần tiểu tử hắn càng ngày càng biết cách lấy lòng!”
Hắn như cũ hiểu lầm cô và Phương Đông Thần thành một đôi,mà cô cũng lười giải thích cầm chiếc hộp,vừa mở ra trong nháy mắt tia sáng chói mắt chiếu vào mắt hai người,đợi thợ trang điểm nhìn thấy rõ đồ trong hộp không khỏi kinh hô
“Thì ra món này đúng là không phải Phương Đông Thần chuẩn bị cho cô!”
Trong hộp kia đựng một sợi dây chuyền hột xoàn,còn có nguyên bộ trang sức,vô số viên hột xoàn sáng trong lấp lánh sắp hàng,cuối cùng tụ tập ở phía trước thành hình dáng trái tim,độ rộng vừa lúc đủ che lấp dấu vết trên xương quai xanh.
Hắn vừa nhìn thì biết đây không phải là năng lực kinh tế có hạn Phương Đông Thần có thể tiêu phí  mà có thể hào phóng tặng cô món đồ mắc vậy,chứng tỏ quan hệ giữa cô và người tặng quà không bình thường chút nào,dây chuyền lại vào lúc này đưa tới,khó tránh khỏi làm cho người ta hoài nghi người đưa dây chuyền chính là người để lại dấu  hôn.
Hứa Lưu Liễm nhìn sợi dây chuyền chói mắt trong hộp tức nghiến răng nghiến lợi,hắn thật đúng tự ình là đấng cứu thế,mỗi lần tổn thương người khác xong bù đắp lại,có ý nghĩa sao? Nhất là nghĩ đến hắn dám thừa dịp thời điểm cô ngủ làm chuyện này,liền hận không được cắn hắn vài cái.
Cho nên cô tức giận để cái hộp kia qua một bên,nhìn thợ hóa trang nói
“Hay làm theo lời anh nói vẽ lên đó một bức hoa!”
Thợ trang điểm nóng nảy
“Ai u bà nội của tôi ơi,ý tôi là không cách nào khác thì vẽ một bức hoa,hiện tại có cái này còn bức tranh hoa làm gì,vừa tốn thời gian,khó coi không nói,tiếp nữa tôi trang điểm cho cô cũng rất khó!”
“Phải đeo sợi dây chuyền này”
Thợ trang điểm cẩn thận cầm sợi dây chuyền tới  khổ tâm khuyên cô
“Tôi bảo đảm cô sau khi đeo lên tuyệt đối trở thành cô gái xinh đẹp chói mắt nhất đêm nay!”
“Tôi không muốn trở thành người chói mắt nhất. . . . . .” Hứa Lưu Liễm buông thỏng mắt nhỏ giọng lầm bầm,thật ra cô biết bức tranh hoa không phải là biện pháp tốt, nhưng trong lòng hơi sợ nghĩ đến cái này hắn đưa tới.
“Nếu như tôi là người tạo hình,vậy thì cô chỉ cần nghe theo tôi là được!”
Thợ trang điểm thấy cô đứng đó xoay tới xoay lui,trực tiếp ra quyết định,sau đó cầm dụng cụ trang điểm đến sửa sang lại cho cô,hoàn toàn không để cho cô cơ hội kháng nghị .
Quả nhiên,người dựa vào quần áo ngựa dựa vào yên,lúc Phương Đông Thần đẩy cửa đi vào Hứa Lưu Liễm vừa vặn quay đầu lại nhìn hắn xấu hổ cười,hắn nhìn đến ngây người,thậm chí lúng túng thu hồi ánh mắt đang dán vào người cô.
Trong nháy mắt trong đầu hắn chỉ quanh quẩn một câu thơ: Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc.
Thợ trang điểm ho nhẹ mấy tiếng nhắc nhở hắn hoàn hồn,hắn vì che dấu lúng túng của mình đi tới nhìn hoa chuyền lộng lẫy trên cổ cô
“Tại sao không phải dây chuyền ban đầu chúng ta chọn?”
Nhất thời đổi khiến Hứa Lưu Liễm lúng túng, ừ à qua loa trả lời,Phương Đông Thần thoáng cái hiểu được,đẹp như vậy chỉ có người đàn ông kia mới có khả năng.
Thay dây chuyền hoa lệ cùng bông tai cảm giác khí chất cả người thoáng cái cao rất nhiều,nếu như nói vừa bắt đầu theo cô chọn,nhiều nhất cũng chỉ thanh tú động lòng người mà thôi,nhưng hôm nay lại thêm mấy phần cao quý cùng tao nhã,làm cho người khác không dám đến gần.
Thợ trang điểm bên cạnh sắp xếp xong đồ đạc của mình rồi tạm biệt bọn họ
“Hai người đã hài lòng tôi đây cũng về trước,buổi tối tan cuộc nhớ tới tìm tớ uống rượu Hmm!”
Đưa thợ hóa trang đi hai người cũng xuống lầu,phía chủ sẽ phái người đưa xe đến đại sảnh chờ…thời điểm bọn họ đi xuống lầu dưới đã có vài nhóm khách quý đứng chờ ,gió đêm thật lạnh mà nàng còn cảm mạo,cho nên một trận gió thổi qua cô không khỏi ôm chặt mình run rẩy cả người, Phương Đông Thần thấy thế vội vàng đem áo khoác của mình phủ lên người cô
“Có cần anh trở về lấy áo khoác cho em không?”
Cô lắc đầu,
“Không cần,một lát nữa xe đến rồi!”
Phương Đông Thần giơ tay lên khoác cho cô chiếc áo khoác của mình,nhẹ giọng dặn dò
“Chờ kết thúc lễ trao giải chúng ta sẽ nhanh trở lại,em còn đang cảm đấy!”
Cô nghe rất là uất ức,liền ngẩng  đầu lên nhìn hắn cảm kích cười cười
“Ừ,cám ơn anh Đông Thần,anh thật tỉ mỉ!”
Phương Đông Thần chăm chú nhìn lúm đồng tiền như hoa đậu trên mặt cô,trong lúc nhất thời có chút không nỡ dời đi tầm mắt.Mà một màn đó lọt vào tầm mắt hai người cách đó không xa,Ôn Phó Doanh một thân Violet xinh đẹp ôm lấy cánh tay Lục Chu Việt,nhẹ nhàng mở miệng.
“Ơ,Hứa tiểu thư cùng bạn trai mới thật đúng là đủ nồng tình mật ý !”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui