Lão Sư Thị Hài Tử Tha Ba( Thầy Là Ba Của Con Y)

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Trong thời gian eo hẹp, rốt cục trước khi Chiêm Lệ tới, Tần Nặc đã thở hổn hển mở được cửa nhà mình, dọn dẹp 1 chút, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa.

Tần Nặc vội vã đi mở cửa.

Chiêm Lệ Đứng ở cửa.

Tần Nặc thăm dò nhìn nhìn phía sau Chiêm Lệ, không có ai hết.

“Điển Điển đâu?”

“Nó không muốn tới.” Chiêm Lệ đi vào trong phòng, đóng cửa lại.

Sắc mặt Tần Nặc xám bệt lại, lập tức hiểu rõ: “Là … thật à? Nó không muốn tới à? Haha … Cũng khó trách … So với người làm cha như tôi, thì cậu chắc tốt hơn mà …”

“Xem ra anh cũng tự hiểu mình quá ha?” Chiêm Lệ cười cười, đưa tay xoa xoa nửa mặt của Tần Nặc.

Tần Nặc gạt tay của Chiêm Lệ ra, chống lại ánh mắt của y: “Nhờ cậu … có thể để cho tôi thấy Điển Điển từ xa thôi cũng được hay không? Không cần gặp mặt trực tiếp, chỉ cần từ xa đứng nhìn cũng được rồi. Nó chuyển trường rồi, bây giờ ngay cả nó đang học trường gì tôi cũng không biết … dù có muốn thấy cũng không thể thấy được.”

“Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý?” Chiêm Lệ cười nhạt một chút. “Xem đi, ngay cả việc tôi muốn chạm vào mặt anh anh cũng chống cự kìa.”

“Chuyện này cùng với chuyện thấy Điển Điển là hai chuyện khác nhau …”

“Không, trong mắt của tôi, chính là một.” Chiêm Lệ bắt lấy cổ tay của Tần Nặc. “Làm một cuộc giao dịch đi! Anh để tôi làm anh, tôi sẽ cho anh gặp Chiêm Điển.”

Câu nói này đã đả kích khiến cho Tần Nặc hoàn toàn không có chú ý tới việc Chiêm Lệ đã sửa lại họ cho Tần Điển.

“Gì cơ? Cậu điên rồi à?” Nói xong, Tần Nặc tránh tay của Chiêm Lệ.

Nhưng Chiêm Lệ đã không phải là đứa nhóc con hay nũng nịu với hắn nữa. “Ha, tôi có điên hay không, chẳng phải anh rõ nhất hay sao?”

Chiêm Lệ đem Tần Nặc áp đảo ở trên ghế sa lon. “Suy nghĩ đi, tôi không có muốn ép anh. Anh dự định cả đời này không gặp Điển Điển hay sao, hay là …”

“Được …” Ngoài dự liệu của Chiêm Lệ, chỉ bất quá là một câu nói, đã khiến cho Tần Nặc nghĩ thông suốt: “Chẳng phải chỉ là bị cậu tiếp tục áp thôi hay sao?”

“Không nghĩ anh khai thông nhanh tới vậy nha?” Rõ ràng đã đạt được hiệu quả như dự tính, nhưng Chiêm Lệ tuyệt không hài lòng.

“Từ khi cậu mang Điển Điển đi, thì cậu đã có được phương cách áp chế tôi tốt nhất rồi.” Tần Nặc mắt lạnh chống lại Chiêm Lệ. “Chiêm Lệ, có phải cậu đang có cảm giác thành tựu lắm hay không?

“Đúng vậy! Có cảm giác thành tựu! Rất có cảm giác thành tựu!” Trong lòng lửa đã khó có thể dập tắt, Chiêm Lệ thô lỗ xé rách quần áo của Tần Nặc, trong chốc lát đã khiến hắn hoàn toàn lõa thể.

“Nào, tới đây, khiến tôi có thêm cảm giác thành tựu chút nữa đi! Thầy Tần!” Hoàn toàn không có bôi trơn đã tiến nhập vào bên trong Tần Nặc khiến hắn đau nhức đến cơ hồ muốn chết.

Nhưng Chiêm Lệ lại hoàn toàn không có để ý đến cảm thụ của Tần Nặc, trái lại còn vỗ vỗ mông của hắn vài cái: “Thả lỏng! Anh muốn bẽ gãy đồ của tôi hay sao?”

Dù ở trong tình trạng này, Tần Nặc cũng không muốn khiến cho Chiêm Lệ khó chịu.

Dù là tâm lý, hay là sinh lý.

Hắn cố gắng thả lỏng phía dưới của mình, nhưng vẫn có máu chảy ra, lại đồng thời biến nó thành thứ bôi trơn tạm thời.

Trước đây, dù cho hai người họ có cãi nhau, thì khi ở trên giường, Chiêm Lệ vẫn cực kỳ dịu dàng với hắn.

Quả nhiên … không có “Yêu” làm thứ chống đỡ, dù cho có cố gắng thế nào, cũng là vô ích có phải không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui