"Cái gì?"
Từ thị do dự hồi lâu, thôi trưởng không nhịn được hỏi ra tiếng.
Từ thị làm bộ dạng suy nghĩ, mới vỗ đùi một cái: "Nhớ ra rồi, mẹ nói hôm nay mình muốn nghỉ ngơi nhiều một chút, ngài đến rồi cũng đừng gọi, ngài nguyện ý chờ thì chờ, không muốn có thể trở về.
Lần này bà chỉ thu 50 văn trong túi, ừ...!Còn nói là hàng xóm láng giềng, lần đầu nên sẽ lấy rẻ một chút, lần tới sẽ không ít như vậy đâu."
Đầu tiên thôn trưởng cả kinh trong lòng, theo bản năng vươn tay sờ tiền trong ngực, nhất thời vừa kinh ngạc vừa tức giận, kinh ngạc là tại sao Từ lão bà tử lại biết ông ấy cầm 50 văn tiền? Tức giận là Từ lão bà tử quá huênh hoang, lại còn chê ông ấy cầm tiền ít!
Trên mặt Từ thị có chút lúng túng, từ trước đến giờ nàng là người hiền lành, giọng nói cũng mang theo chút dịu dàng, nhất là nàng ấy là cháu gái nhà mẹ đẻ của Từ lão bà tử, Từ lão bà Từ thích mắng Trương thị và Từ Nhị Lang, nhưng lại rất bao che nàng ấy.
Từ khi gả đến đây, nàng ấy chưa từng bị giày vò, giữa hai hai lông màu có chút hiền hậu khoa dung, cho dù có nói một ít lời người khác không thích nghe, người khác cũng sẽ không giận nàng ấy, chỉ cảm thấy là Từ lão bà tử kia thích gây chuyện.
Từ thị liếc trộm sắc mặt tức giận của thôn trưởng, do dự một chút, vẫn nhỏ giọng hỏi: "Lão thúc, vậy ngài, có chờ hay không?"
Nhất thời thôn trưởng không trả lời được, Từ Đại Lang cho rằng mẹ mình có hẹn với thôn trưởng, cũng không phát hiện chỗ không bình thường nào, nói ra một ý kiến hay: "Nếu không lão thúc cứ về trước đi, chờ mẹ tỉnh lại ta sẽ đi gọi ngài đến."
Từ thị suy nghĩ một chút cũng phụ họa: "Đại lang nói đúng."
Trong phòng bếp, cháo của Từ Tú Việt vẫn luôn được bắt trên bếp giữ ấm, nói là cháo, thật thì nước nhiều hơn gạo, còn lỏng hơn nhiều chén cháo mà buổi trưa Từ Tú Việt ăn, miễn cưỡng cũng được xem như là một bữa ăn.
Dù là như vậy, đây cũng là lương thực tinh, mà cái này là sau khi Từ Tú Việt bị bệnh, Từ thị đi đến nhà cách vách mượn một ít gạo, nếu không Hà gia tuyệt đối sẽ không xa xỉ như vậy.
Hiên nhà phía tây, Từ Đại Lang và Từ Tam Lang đều uống cháo loãng, bọn họ cũng không có đãi ngộ tốt như Từ Tú Việt, uống là cháo gạo chưa xay kỹ, một chút gạo thêm một nồi nước lớn, cũng không dám nấu quá lâu sợ hết củi, cháo không có mấy hạt gạo, miễn cưỡng cũng coi như no bụng.
Từ Nhị Lang yên lặng cũng ở chỗ này.
Trương thị ở trong bếp nhìn canh nồi cháo, hiên nhà phía tây, mấy huynh đệ Hà gia đều uống một chén cháo, trừ Từ Tứ Lang đã tức no.
Từ Tam Lang đặt hắn ở trên giường, nói cho hay chính là người có học thân thể yếu đuối, ở trên giường sẽ nghỉ ngơi tốt hơn.
Lời này làm cho Từ Tứ Lang vô cùng tức giận, lúc này ngồi thẳng trên giường, hừ lạnh một tiếng từ trong cổ họng, nhắm mắt lại không để ý đến ai.
Bọn họ uống xong cháo loãng, thôn trưởng lại đến, sờ cái túi có hơn 100 văn của mình, cảm thấy bây giờ đã có chút sức mạnh.
Hiện tại 18 văn là có thể mua một cân thịt nạc, cho dù là thịt mỡ cũng chỉ cần 20 văn, 100 văn này thật sự không ít, lần này thôn trưởng chảy nhiều máu như vậy, trái tim cũng rất đau.
Nhưng ông ấy về nhà đã suy nghĩ kỹ rồi, chuyện liên quan đến tiền đồ cháu trai cả, 100 văn...!Ông ấy cũng phải lấy ra.
Nhà nghèo khổ không có lá trà, Từ thị lập tức lấy hoa khô mà mình phơi pha một bình nước, để Từ Tam Lang rót cho thôn trưởng.
Thôn trưởng uống bình nước đầu tiên, vẫn bình tĩnh ngồi yên.
Thôn trưởng uống đến bình nước thứ hai, đã khó có thể ngồi yên được nữa rồi.
Lúc thôn trưởng uống đến bình nước thứ ba, trên mặt đã có dấu hiệu tức giận.
Ông ấy vội vàng đến muốn hỏi rốt cuộc Từ lão bà tử biết cái gì, đến bây giờ ông ấy vẫn không tin Từ lão bà tử thực sự có bản lĩnh bói toán, chỉ cảm thấy Từ lão bà tử là từ chỗ nào đó biết được chuyện của cháu trai ông ấy.
Còn về chuyện đoán được 50 văn, lúc mới vừa nghe ông ấy cũng bị hù dọa, chờ về nhà lấy thêm tiền thì nghĩ có lẽ Từ lão bà tử là đoán, hoặc là đang nói với ông ấy muốn nghe được tin tức này thì cho bằng số tiền đó.
Thế gian này nào có những chuyện huyền học như thế, cho dù có, cũng sẽ không đến từ một lão thôn phụ không có mắt nhìn như Từ lão bà tử.
Cũng may không chờ Từ thị pha đến bình tiếp theo, phòng chính truyền đến tiếng gọi của Từ Tú Việt: "Con dâu cả!"
Nghe được tiếng gọi này, người đầu tiên đi ra không phải là Từ thị, mà là thôn trưởng.
Lúc Từ thị đi đến cửa phòng chính, thôn trưởng đã ở bên cạnh chờ, cũng là vì nam nữ kiêng kỵ cho nên không đẩy cửa phòng chính ra.
Thôn trưởng tự biết mình đến cầu người, sau khi đi vào với Từ thị, thái độ đặc biệt tốt, cũng không âm dương quái khí như lúc trước: "Lão tẩu tử đã khá hơn một chút chưa?"