Nếu thật sự đi đến một bước đó, chỉ có thể sống chết không nhận.
Như vậy tính tới tính lui, cuối cùng lại trở về mưu tính ban đầu của Thanh Ca Nhi.
Nhìn vào đều có thể biết kết cục của cô nương kia, mang dã chủng không biết của ai, vì những cô nương khác trong tông tộc, cũng chỉ có con đường bị dìm chết.
Tuy cả đời này ông ấy cảm thấy mình kém hơn thánh nhân quân tử, nhưng cũng chưa từng làm chuyện gì tán tận lương tâm.
Thôn trưởng không tàn nhẫn được.
Ông ấy yên lặng một lúc lâu, mở miệng nói: "Ta định hôm nay mời bà mai đến cửa cầu hôn, lão tẩu tử, ngươi thấy thế nào?”
Thấy thế nào? Tất nhiên là! Tùy ý rồi.
Làm hết sức mình, nghe theo thiên mệnh chính là tôn chỉ phục vụ của cô.
Từ Tú Việt nở nụ cười nói: "Vậy thì trước tiên xin chúc mừng lão đệ.
"
Cũng không biết tại sao, nghe được Từ Tú Việt nói những lời này, thôn trưởng lại có một loại cảm giác trút được gánh nặng, giống như khối đá đè nặng trong tim đã biến mất, cả người nhẹ nhõm, cũng không nhịn được hơi mỉm cười nói: "Cũng may là có lão tẩu tử, đến lúc đó nhất định phải đến uống một ly rượu mừng nhé!"
Đúng là nhờ có Từ Tú Việt, nếu không ông ấy thật sự không hay biết gì.
Nếu sau khi thi hương, Thanh Ca Nhi xử lý như lúc ông ấy nghe được, sợ là cả đời này ông ấy khó mà yên lòng.
Trong nháy mắt mới vừa rồi ông ấy cũng đã nghĩ thông suốt, chỉ là một thiếu nữ 16 17 tuổi, có thể tệ đến trình độ nào, lấy về nhà thì lấy về nhà thôi, cùng lắm thì ông ấy và bạn già dạy dỗ nhiều một chút, huống chi trong bụng của nàng còn có chắt trai của ông ấy.
Nghĩ như vậy, tâm trạng của thôn trưởng lại tốt hơn một chút.
Từ Tú Việt nhìn bóng lưng nhẹ nhàng thoải mái của thôn trưởng, hơi nở nụ cười, chuyện mới chỉ bắt đầu thôi.
Tiễn thôn trưởng rời đi, Từ Tú Việt tiếp tục ngồi tại chỗ phơi nắng, cô cũng không phải là đang lười biếng, đây là phương pháp trị liệu bằng mặt trời của cô, có nhiều lợi ích đối với thân thể, mặc dù hiệu quả không bằng ngâm nước thuốc, nhưng ai bảo cô nghèo chứ?
Chờ buổi trưa khi mặt trời đã lên cao, Từ Tú Việt chống gậy đi vào nhà, bảo Từ thị chuẩn bị một chậu nước nóng, định rửa mặt.
Đúng vậy, từ khi đến chỗ này Từ Tú Việt còn rửa mặt, chuyện này cũng không phải là cô lười, buổi sáng khí ẩm nặng, bộ thân già này của cô gặp lạnh sẽ trở nên càng không thoải mái, trái lại có thể chờ đến lúc mặt trời nóng nhất, phơi nắng cả người ấm áp, rửa một cái càng thoải mái hơn.
Lúc này, trên bầu trời có nhiều đám mây màu trắng, không có không khí ô nhiễm, còn có thể ngửi được mùi cỏ xanh thoang thoảng nữa.
Trong nhà mỗi người, mấy con dâu đều đang làm việc nhà, bầu không khí yên tĩnh hòa thuận.
Nhưng vào lúc này, trong nhà Hà gia đột nhiên bộc phát ra một tiếng thét chói tai, tiếng thét này làm cho con chim đậu trên cây táo cũng giật mình bay đi.