Lúc này Từ Tú Việt liếc nhìn trái phải, bấm bấm ngón tay tính một chút.
Người có khí vận của người, đất cũng có khí vận của đất, mới vừa rồi lúc tính cho bà chủ tiệm bánh bao thì cô đã phát hiện có chút không đúng, những người này đều có biểu hiện vận thế giảm xuống, có thể nói bọn họ vừa khéo bị xui xẻo, hoặc là vận thế của chỗ này không tốt.
Mới vừa rồi Từ Tú Việt vừa ăn bánh bao vừa nhìn thử, chỗ này là phố buôn bàn, vận làm giàu của toàn bộ khu này đều hơi giảm xuống, đây cũng được xem là hiện tượng bình thường, trong ngũ hành, hơi nước thấm vào vận may, chắc là trời dần nóng lên, tiết khí làm cho như vậy.
Ít nhất nhìn gần đây, chuyện làm ăn cũng không có ảnh hưởng lớn, Từ Tú Việt thả lòng, lại nghe được tiếng nói chuyện của của hai lão đầu quá rảnh rỗi: "Lại đến một bà đồng lừa gạt người ta.
"
Lão đầu mắt sáng tinh thần quắc thước đáp lại: "Hừ, những phụ nhân này ngay cả ngũ hành tương sinh tương khắc cũng không biết, chỉ dựa vào bản thân thuộc âm, thì nói có thể gọi quỷ hồn nhập vào người, lừa gạt lấy tiền tài, thật đáng hận.
"
Giọng nói kia không lớn không nhỏ, dù sao Từ Tú Việt có thể nghe được.
Dùng đầu ngón chân của Hà Đại Lang nghĩ cũng biết, hai lão đầu này là đang nói mình.
Từ Tú Việt hơi liếc nhìn bọn họ một cái, một người nghèo khổ vất vả, một người đại thọ sắp hết, thôi, cô không so đo với người chết.
Cô không muốn so đo, nhưng lại có người so đo giúp cô.
Không thấy người, đã nghe được tiếng, Từ Tú Việt chỉ nghe được một tiếng cười dễ nghe, tiếp theo đó là một giọng nói vô cùng thanh thúy, yêu kiều, nhưng lời nói ra lại không dễ nghe chút nào.
"Sao hai lão già không đứng đắn như các ngươi còn chưa chết? Từng người muốn bản lĩnh không có bản lĩnh, nghèo đến nổi sắp không có gì để mặc rồi, còn ưỡn cái mặt già nua kia nói người khác?"
Từ Tú Việt nghe tiếng quay đầu lại, là một nữ nhân ba mươi tuổi, chải kiểu đầu phụ nhân, mũi cao môi anh đào, trên khuôn mặt tràn đầy sự kiều mị xinh đẹp, lúc đi bộ vạt váy chập chờn theo bước chân, nàng ấy ăn mặc không được xem là diễm lệ, trái lại chính là quần áo có màu tối, đai lưng siết chặt vòng eo tinh tế.
Nói như thế nào đây, nói đơn giản chính là vóc người, giá trị nhan sắc mà Từ Tú Việt mơ ước.
Tùy nàng ấy chỉ cao khoảng 1m65, nhưng khí thế lại giống như cao 3m8, vừa mở miệng, mấy lão già kia lập tức cúi đầu không dám nói nữa.
Nàng ấy nhìn Từ Tú Việt, vẫy tay với gã sai vặt đặt ghế gập trong tay vào chỗ bên cạnh Từ Tú Việt, rồi sau đó ngồi xuống, hiền hòa cười tươi với Từ Tú Việt: "Vị tỷ tỷ này mới đến sao?"
Ghế gập? Đúng vậy, chính là ghế gập.
Đầu tiên Từ Tú Việt chú ý đến cái ghế gập này, đó là một cái ghế gập rất bình thường, không có đặc điểm gì, chỉ là! Có chút không ăn nhập, sao khí thế nữ vương lại không ngồi ghế thái sư?