Lão Thấp Của Tôi

Trên đường quay về ký túc xá bị tập kích ngoài ý muốn, mục tiêu vẫn là lão thấp trong lòng mình.

Sau khi Nhiên tiêu diệt địch nhân, đứng nguyên tại chỗ lẳng lặng suy nghĩ, trải qua suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng, xoay người không tiếng động đi tới chỗ đối phương, đem lão thấp còn chưa có tỉnh rượu mang về căn nhà lớn xinh đẹp bên hồ nhân tạo của mình ở ngoại ô thành phố.

Diện tích nhà rất lớn, biệt thự độc lập, tổng cộng có hai tầng, có đình các ven hồ.

Trước cửa thậm chí còn có một bãi cỏ xanh biếc. Vài ngày trước Nhiên gieo hạt giống hoa lài, hiện giờ mọc lên một mảng lớn trắng xóa, nhìn qua xinh đẹp lại linh hoạt kỳ ảo, trong lúc vô tình làm cho gian nhà tăng thêm vẻ thoát tục không khói lửa nhân gian.

Trong phòng từ bản vẽ thiết kế đến trang hoàng phòng ốc do Nhiên tự mình làm mọi việc, không đúng —— Là xúc tu của Nhiên phụ trách.

Cho nên, lớp trưởng là người có nhà có cửa đàng hoàng! Còn là đại gia ở biệt thự lớn!

Thân phận Nhiên không tầm thường chuyện này ngay cả người đọc truyện này cũng biết. Nếu anh đây muốn, như vậy toàn bộ thế giới sinh linh thực vật cũng có thể trở thành xúc tu tạm thời của cậu ta, cho nên cũng không kỳ quái tại sao hoa lài lại nở giữa mùa thu.

Nhiên đầu tiên là BUG toàn bộ thực vật!

Lớp trưởng yêu thích yên tĩnh, cũng thích tươi mát, cho nên màu sắc chủ đạo trong phòng là màu xanh trắng xen kẽ. Có chỗ xanh biếc làm nền, điểm xuyết những đốm trắng tinh khôi.

Thật giống như bọn họ hiện giờ, nhánh cây xanh lá tươi mát ôm một người đẹp ngủ say, lão thấp có làn da trắng nõn.

Để tiểu Thương quay về ký túc xá không an toàn —— Nhiên cố chấp cho là như vậy.

Có điều cái gì gọi là quan tâm sẽ bị loạn đây?

Nhiên hoàn toàn quên lão thấp một người lăn lộn như thế nào ở hai giới âm dương, cư xử ăn ở như thế nào để bọn quỷ phía dưới tâm phục khẩu phục... Càng đã quên mất đêm trăng tròn, mấy người trong lớp bị lão thấp quật một phát là gục, ngoan ngoãn quỳ xuống!

Huống chi trong ký túc xá lão thấp còn có một đứa tuy rằng cả ngày vui chơi nhưng chứng thật là thượng cổ hi thú Miêu Hựu. Miêu Hựu dù vô công rồi nghề cũng có thể bảo vệ lão thấp.

Đương nhiên, Nhiên tuyệt đối sẽ không thừa nhận điểm ấy.

Cho nên, anh đem lão thấp ôm về nhà.

Nhánh cây tiếp tục nộn nộn, mặt trên vẫn có lá cây so le nhau, ít nhiều cũng mang theo cảm giác gập ghềnh, nhưng cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy quá khó chịu.

Đây là tác dụng của những nhánh cây thuộc về Nhiên, không thể so với nhánh cây bình thường.

Thời gian dài gần gũi với xúc tu tinh khiết của Nhiên, có thể có tác dụng tẩm bổ thân thể, thanh tâm nhuận phổi, làm đẹp dưỡng nhan...

Nửa giờ sau khi đem lão thấp mang về phòng, lão thấp tỉnh, coi như là phúc lợi ôm nhánh cây ngủ đi.

Nhưng tuy rằng tỉnh rượu không ít, người vẫn hỗn loạn, đầu đau đến gân trán nhảy nhảy, thật muốn đâm đầu vào trong thùng rác ôi chao...


"Khụ —— nước ——" bụng trống rỗng miệng toàn mùi rượu, tay chân Khúc Thương Mang mềm nhũn, vô lực nheo mắt lại cầm áo Nhiên, thấp giọng yêu cầu.

Không quá lâu thì một dòng chất lỏng giống như nước suối mang theo hương thơm chậm rãi chảy vào trong miệng Khúc Thương Mang, để cho anh nhịn không được há miệng hớp, theo bản năng ngửa cằm liếm môi.

"Cảm ơn, Nhiên." May mắn Nhiên đem mình mang về nhân gian, bằng không ngày mai đi làm tuyệt đối thành vấn đề lớn.

Trong nhà Nhiên không có nước uống, càng không có chén nước, bởi vì thân mình Nhiên chính là thần thụ chuyên hấp thu tinh hoa thiên địa, tinh túy nhật nguyệt mà thành, căn bản không cần uống nước.

Cũng không thể trực tiếp cho lão thấp uống nước hệ thống nước máy cung cấp, dứt khoát cắt một nhánh cây, dùng nguyên dịch dự trữ giải khát cho lão thấp.

Lão thấp mỹ mãn uống đồ uống thiên nhiên, hương vị ngọt ngào dần dần lấn át mùi rượu, làm thể xác và tinh thần Khúc Thương Mang vui mừng, ôm chặt nhánh cây, vẻ tham lam hiếm thấy không muốn buông tay.

Để mình uống thêm một ngụm nữa đi!

Khúc Thương Mang: "Còn muốn..."

Nhiên: "......"

Hai chân nhẹ nhàng cọ xát quanh nhánh cây, Khúc Thương Mang đột nhiên cảm giác hơi nóng, nâng tay giật ra hai cái cúc áo trên cùng, tay kia thì lại thủy chung không nhàn rỗi, giống như sợ vừa để nhánh cây xuống nó sẽ chạy mất, cẩn thận tỉ mỉ nắm chặt.

Trên thực tế, quả thật như thế.

Chỉ cần lão thấp buông ra, nhánh cây sẽ gấp rút thu hồi.

Bởi vì không ai có thể nhẫn được sự trêu chọc câu dẫn mãnh liệt như vậy, anh căn bản không biết mình cử động như vậy là mời gọi không thành lời.

Nhiên miệng đắng lưỡi khô, lại chỉ nhẹ nhàng thở dài, căn bản không có đấu tranh tư tưởng cũng đã thuận theo ý lão thấp.

Thôi, đều tùy em đi.

Thật lâu thật lâu trước kia, trên địa cầu có hai cái cây nhỏ.

Một gốc cây tên là Nhiên, một gốc cây tên là Thương.

Ta không vội, ta sẽ luôn luôn dõi theo em, tựa như thật lâu thật lâu trước kia, em luôn dõi theo ta.

Khúc Thương Mang uống no, nhưng vẫn là không buông ra nhánh cây của Nhiên, bởi vì xúc cảm quả thật quá tốt, mỗi một nhánh cây Nhiên đều chọn những nhánh mới mọc tươi non nhất, xinh đẹp nhất, im lặng dụ dỗ, lão thấp sẽ mắc câu.

Thế này sẽ mất mạng!

Nguyên bản trong trạng thái này, lão thấp có thể ngủ ngon.


Có điều trên người mùi rượu quá nồng, còn lây dính hơi thở âm u ẩm ướt của "bên dưới", không tắm rửa căn bản ngủ không yên!

Sau khi Nhiên nghe xong lão thấp uyển chuyển đưa ra yêu cầu, con ngươi xanh biếc đột nhiên trở nên sâu thẳm.

Lão thấp, ta là cây, chơi lửa không tốt đâu, sẽ cháy

"Nhiên? Nhà em không có phòng tắm à?" Khúc Thương Mang khó chịu quơ quơ đầu, nhất định phải tắm rửa, bằng không cả người toàn mùi rượu làm sao mà ngủ đây.

Hầu kết Nhiên trượt trượt, trầm thấp nói: "Có. Nhưng thầy có thể tự tắm không."

Động tác rung đùi đắc ý của Khúc Thương Mang dừng một chút, đó là một vấn đề lớn... Mình có thể tắm sao? Khẳng định không thể...

Tuyệt không muốn trợn mắt, tuyệt không muốn nhúc nhích, nếu không phải khó chịu, anh đã sớm ôm nhánh cây ngủ khò khò, còn tắm rửa cái quỷ gì chứ?

Khúc Thương Mang có chút buồn bực, tứ chi mỏi nhừ, giống như bệnh nguy kịch vậy, hoàn toàn không còn khí lực, trạng thái này tắm cọng lông a...

"Vậy làm sao bây giờ?"

Nhiên mím môi, nhánh cây nhẹ nhàng cọ cọ lên khuôn mặt trắng nõn hồng hồng của Khúc Thương Mang: "Không sao, em giúp lão thấp."

"A? Cảm ơn..." Các bạn trẻ, nhất định phải học tập lão thấp nói cảm ơn.

Nhiên không nói cái gì nữa, nhẹ nhàng dùng vòng tay kiên cố mạnh mẽ đem người ôm ở trong lòng, không đợi anh kháng nghị tư thế ôm, đem người hướng vào phòng tắm. "Oành" một phát sập cửa phòng ngủ, giống như che dấu cái gì không muốn người biết sắp nảy mầm chui ra.

Khúc Thương Mang bị cái ôm gia tốc này khiến cho hai mắt xoay tròn, đầu óc nở hoa.

Là ảo giác của mình sao? Nhiên trông còn nóng vội hơn cả mình?

"Chậm, chậm một chút..." Khúc Thương Mang nằm trong ngực Nhiên, xúc cảm không tồi, có điều không mềm mại bằng nhánh cây.

Quần áo trên người bị mấy nhánh cây cùng hai bàn tay Nhiên phối hợp lấy thế sét đánh không kịp bưng tai lột sạch, chỉ còn lại cái quần lót đơn giản màu trắng, bị ba nhánh cây cùng nhau ôm lấy, chậm rãi cởi ra.

Tiến độ thi công này cũng quá là nhanh. Lão thấp không chớp mắt, lão thấp thực mê mang, thực bất lực.

Không phải cần tắm rửa sao? Nước đâu? Sao chưa mở vòi nước?

"Nhiên?" Khúc Thương Mang nhắm mắt lại, chậm rãi ngẩng mặt lên.

Lúc này cũng đã quên mất những lúc rối rắm khi đứng trước học trò cao hơn mình hẳn một cái đầu.


Nhiên đỡ anh, ngón tay lơ đãng miết trên làn da tinh tế trắng mịn, một nhánh cây chậm rãi đẩy công tắc đặc biệt trong nhà tắm, trợn tròn mắt nói dối, "Bình nước nóng nhà em không phải loại siêu tốc, nước vẫn đang nóng dần lên."

Kỳ thật trong nhà căn bản làm gì có bình nóng lạnh, Nhiên đi tắm toàn ở linh tuyền trong không gian riêng của mình.

Chuyện này thuyết minh nhất cái đạo lý gì? Sắc đẹp trước mặt, nam nhân thật thà đáng tin cũng sẽ nói dối!

Khúc Thương Mang lại tin là thật, tỏ vẻ vô cùng am hiểu.

Nhưng là hơn nửa đêm cởi hết trần trụi chân đứng trong phòng tắm mở ô cửa sổ nhỏ cũng hơi lạnh, lão thấp không khỏi có chút nghi hoặc, nếu bây giờ nước vẫn chưa nóng, vậy tại sao cởi quần áo sớm vậy?

Lão thấp rất muốn hỏi, nhưng tình huống hiện tại tế bào não rõ ràng không đủ dùng, anh phản ứng theo bản năng, yêu cầu Nhiên: "Đóng cửa sổ, buổi tối lạnh. Đúng rồi nhà em có dép đi trong nhà tắm không? Nền gạch thật lạnh."

Nhánh cây vui vẻ uốn éo đi đóng hộ cửa sổ, nhánh cây vui vẻ chuẩn bị dép, lại bị Nhiên tự mình khựng lại.

Tiếp tục như vậy không thể được, lão thấp nói chuyện còn điều khiển nhánh cây tốt hơn mình.

"Không có dép. Cho nên..." Nhiên dừng một chút, nói tiếp: "Giẫm lên chân của em."

Khúc Thương Mang không hề nghĩ ngợi thốt ra: "Không được."

Nhiên: "......"

Khúc Thương Mang: "Muốn đứng trên nhánh cây cơ."

Nhiên: "......"

Đạp lên tay hay lên chân mình thì khác gì?

Hình như là có.

Hai bàn chân nho nhỏ dẫm lên xúc tu của Nhiên, chạc cây gập ghềnh làm lòng bàn chân lão thấp tê tê dại dại rất muốn cười, nhấp nhổm hai cái, lúc này nước ấm đã tới rồi.

Anh nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm thụ thân thể được dòng nước ấm áp bao phủ, giống như có thể tẩy hết thảy bụi bặm, hết thảy phiền não.

Anh ngẩng cổ lên, sức nặng toàn thân đều giao hết cho Nhiên, bờ ngực dày rộng rắn chắc khiến người khác an tâm, cánh tay vững như bàn thạch, hoàn toàn không lo trong quá trình tắm rửa sẽ ngã sấp xuống.

Lão thấp vui vẻ nghịch nước đến bất diệc nhạc hồ, Nhiên có thể làm ra nước ấm, lại không thể mở ra suy nghĩ thoải mái cùng nhau tắm.

Cần chăm sóc tốt lão thấp nhà mình trước.

Vài nhánh cây, ăn ý mười phần xoa nắn lưng lão thấp.

Nước này là nước suối tinh khiết do nghìn nghìn vạn vạn nhánh cây đồng lòng hút tới từ con suối sâu trong rừng, giả làm vòi hoa sen, phun nhè nhẹ xuống.

"Lão thấp..."

"Ưm?" Khúc Thương Mang ngẩng đầu, lại đột nhiên cảm giác trên trán có cảm giác nóng ấm ẩm ướt kỳ lạ.


Theo bản năng anh muốn trợn mắt, lại bị Nhiên đúng lúc che đi.

Mở mắt ra nước sẽ dội vào mắt đó.

Không thể trợn.

Khúc Thương Mang còn chưa kịp phản ứng cái tình huống này, nụ hôn tới tấp đậu trên mặt, rất nhanh thay thế vị trí lòng bàn tay Nhiên, nhẹ nhàng chạm trên mi mắt, ý tứ che chở cực kỳ hàm súc.

"Nhiên. Nhiên?" Khúc Thương Mang hơi choáng váng, Nhiên đây là đang hôn hắn sao? Vì sao lại hôn...

Nói tại trong lòng, nhưng không thể vọt tới bên miệng, sau khi hôn hôn, Nhiên cúi đầu truyền thanh âm vào tai Khúc Thương Mang: "Lão thấp, em thích thầy."

Hắn đột nhiên không muốn tiếp tục che dấu tâm ý của mình nữa.

Vì sao phải che dấu?

Thích, vì sao không thể nói thẳng ra?

Cảm nhận được khóe miệng bị cắn một cái, Khúc Thương Mang ngu ngơ: "......"

Bị, bị học sinh tỏ tình.

"Lão thấp?" Thừa dịp người nào đó ngẩn người, Nhiên lại hôn lên khóe miệng Khúc Thương Mang, mỗi một nụ hôn khẽ khàng như vậy lại dậy lên từng cơn sóng trong lòng.

Khúc Thương Mang chưa bao giờ gặp phải tình huống này, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng được ai tỏ tình, hoàn toàn không biết làm sao, khô khốc thì thào: "Tôi lớn tuổi hơn em."

Trăm năm hiếm thấy, khóe miệng Nhiên nhếch lên độ cung vui sướng: "Lão thấp, thầy xác định sao?"

"Không, không xác định." lúc này anh mới nhớ tới lớp mình chủ nhiệm toàn hố đen vũ trụ như thế nào, một đám cao to làm người khác phẫn nộ, tuổi cũng làm cho anh rất muốn cắn người.

Nghe nói đứa nhỏ nhất cũng đã ngoài trăm tuổi = 口 =

Vậy Nhiên rốt cuộc mấy trăm tuổi, nhiều tuổi vậy rồi... Làm sao lại tỏ tình với nhân loại mới hơn 20 tuổi.

Tâm tư Khúc Thương Mang, cũng không tránh được Nhiên, cậu thành thật nói: "Lão thấp là mối tình đầu của em."

Khúc Thương Mang: "......"

Đây là trọng tâm hả!

Đều nói uống rượu hỏng việc, quả nhiên không giả, Khúc Thương Mang lắc lắc đầu, cũng không minh xác cự tuyệt: "Hiện tại đầu tôi rất đau, để tôi nghĩ đã."

"Được, em chờ thầy." Nhiên thực lý giải, nếu tùy tùy tiện tiện nên đáp ứng anh cũng không phải là Khúc Thương Mang.

Bất luận đường tình duyên thuận hay không đều là chuyện của ngày mai, cậu quyết định hiện tại liền tự tặng mình chút phúc lợi nho nhỏ, vì thế, cánh môi ấm áp, nhắm ngay đôi môi ngon miệng phía dưới, không hề lướt qua liền dừng, mà nụ hôn sâu ngọt ngào, môi lưỡi quấn quýt, tương nhu dĩ mạt. *

Vì giờ khắc này, Nhiên đợi đã một vạn năm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận