Có người nằm co rúm như tôm luộc, không ngừng run cầm cập tránh ở vách tường sát trong hang động.
Nửa đêm thức giấc, phát hiện ra điều khác lạ từ phía Thủy Nhược Hàn, Thạch Vô Ngấn không chút suy nghĩ liền cởi ngoại bào của mình đắp lên người đang run lẫy bẫy Thủy Nhược Hàn. Sau, thấy Thủy Nhược Hàn vẫn không có dấu hiệu ấm áp, hắn liền ôm lấy Thủy Nhược Hàn, hy vọng bằng phương pháp này có thể ủ ấm y.
Vừa vặn, Thủy Nhược Hàn từ cơn mê sảnh tỉnh lại, đôi mắt lim dim biết nói nhìn đến Thạch Vô Ngấn, lộ ra một tia bất lực.
“Ngươi nói xem, vì sao lại tự dày vò mình?” Thà chịu phong hàn cũng không cởi áo ra, thật không hiểu đầu óc Thủy Nhược Hàn cuối cùng đang chứa cái gì những gì nữa, nói y thông minh, thế nhưng y lại không biết cách tự chăm sóc bản thân mình.
Nhưng rồi hắn phát giác, có lẽ y đang tự ti với bản thân mình, vì thân mình hắn đây tráng kiện hoàn mỹ như vậy, còn Thủy Nhược Hàn quanh năm chỉ biết bốc thuốc và sắc thuốc nên thân mình đương nhiên không bằng hắn rồi. Đúng, Thạch Vô Ngấn tự cho mình thông minh nghĩ đúng, nên không muốn truy cứu vấn đề này nữa. (Thông cảm, anh này hơi bị tự cuồng =)) )
Thủy Nhược Hàn nằm trong lòng của Thạch Vô Ngấn, vẫn như cũ im lặng.
“Ngươi là ân nhân của ta, đáng lý ta nên gọi ngươi tiếng ân nhân, nhưng không hiểu vì sao ta lại muốn cùng ngươi kết bái làm huynh đệ.”
Con người Thủy Nhược Hàn lãnh mạc kiệm lời, tính khí khó chịu, nhiều lần thích làm theo ý mình. Nhưng sau khi được người khác phê bình, y cũng chịu tiếp thu ý kiến. Tuyệt không cao ngạo, phách lối, con người lại trượng nghĩa, chính trực, tuyệt đối là một hảo huynh đệ.
Cúi đôi mâu xuống, nhìn đến Thủy Nhược Hàn đã nhắm nghiền đôi mắt ngủ trong lòng hắn thì hắn không khỏi cảm khái, hóa ra nãy giờ hắn tự nói chuyện với chính mình!!!
Nhìn Thủy Nhược Hàn ngủ say xưa, hắn rất muốn tháo khăn bịch mặt của y ra, để diện kiến dung mạo của Thủy Nhược Hàn. Bấy lâu nay hắn đã tò mò muốn biết y có bộ dáng ra sao, nhưng nghĩ lại, như vậy là mạo phạm, trừ phi Thủy Nhược Hàn đồng ý cho hắn nhìn, nếu không hắn không thể tùy tiện như vậy.
Tôn trọng người ta mới có thể nhận lại sự tôn trọng của họ.
Mùi thảo dược thơm mát toát ra từ người Thủy Nhược Hàn tràn ngập khoang mũi của hắn, tựa như một loại thuốc ngủ thôi thúc hắn vào giấc ngủ, làm hắn thật sự ngủ thiếp đi một lần nữa.
Trời dần dần sáng, khi Thạch Vô Ngấn chạp chèm mở đôi mắt còn ngáy ngủ ra thì Thủy Nhược Hàn khác hẳn với vẻ ngoài nhếch nhấc đến không chịu nỗi của đêm hôm qua, hôm nay y sạch sẽ gọn gàng một thân chỉnh tề trước mắt hắn.
Dụi dụi mắt, thậm chí còn vô tư ngáp một cái, làm cho Thủy Nhược Hàn xem đến nhăn mày. Liền xoay người đi ra ngoài sơn động, để lại Thạch Vô Ngấn bày ra rất nhiều loại tư thế, như cười đến lăn lộn chẳng hạn!
“Này, ngươi đi nhanh quá.” Thạch Vô Ngấn thân là con nhà võ, chỉ cần phi thân một cái, liền có thể vượt mặt Thủy Nhược Hàn, nhưng không hiểu vì sao, lại muốn cợt nhã Thủy Nhược Hàn một chút.
Nhìn đến ai đó đi chậm lại thì khóe môi Thạch Vô Ngấn không tự chủ nhếch lên một cách vui vẻ, như một tiểu hài tử vừa được cho kẹo, chạy nhanh để sánh vai cùng Thủy Nhược Hàn.
Sau nửa ngày đường, họ tìm nhìn đến một thác nước. Dòng nước cuồn cuộn mạnh mẽ từ phía trên đổ xuống, phát ra thanh âm mạnh mẽ hùng dũng, hòa mình với khung cảnh rừng núi tự nhiên, chim chóc kêu hót, tạo ra một bức tranh sơn thủy hoành tráng.
Làn nước trong trẻo, mát lạnh, làm cho người ta muốn lập tức nhảy xuống tắm một cái, huống hồ chi, đêm qua vật vã dầm mưa cả đêm, đương nhiên là muốn tẩy rửa một phen.
Nghĩ là làm, ‘ai đó’ đã lột sạch quần áo toàn thân một cách chóng mặt cũng như loại bỏ sự có mặt của một người nào đó. “Ùm” Một tiếng, bóng dáng cao to cường tráng đã không còn thấy ở trước mặt.
Thạch Vô Ngấn ở dưới nước, đương nhiên không nhìn rõ sắc mặt của người trên cạn.
Mà mặt ‘người nào đó’ đã đen kịt, tròng mắt trở nên u ám, không thể tin được, chính mình đang nhìn cái gì.
Mắt cơ hồ muốn chảy ra máu rồi đấy!
Không ý thức được ‘tâm trạng’ đối phương đang chuyển biến như thế nào, Thạch Vô Ngấn từ trong làn nước trong vắt trồi lên, vui vẻ đề nghị. “Thủy Nhược Hàn, nước mát lắm, rất tốt, nên tẩy rửa thôi. Người ngươi ta ôm đến nghe được mùi vị kỳ lạ đấy.” Tất nhiên đây chỉ là lời nói dối, thật ra trên người Thủy Nhược Hàn chẳng những không có bất kỳ ‘mùi vị kỳ lạ’ nào, mà cảm giác ôm vào cũng không tệ, nhưng hắn không muốn bị gắn cho danh hiệu ‘đoạn tay áo chi phích’ như hoàng chất của mình, nên mới lựa chọn phương án thứ nhất, với mục đích là trêu ghẹo y một chút.
Hắn cũng phát giác ra từ khi nhìn đến Thủy Nhược Hàn thì bản chất biến thái tiềm ẩn lâu ngày trong mình cũng bộc phát ra, da mặt còn có cơ hội luyện đến mức ‘vô sỉ trong vô sỉ’, thậm chí đến cấp độ vô sỉ đến không thể vô sỉ hơn được nữa. Hắn đã rất muốn kìm chế đấy, nhưng hễ nhìn đến bộ dáng ông cụ non của Thủy Nhược Hàn, lòng hắn thủy chung nổi lên chút ngứa ngáy, đói khát muốn đùa bỡn con người này.
Aiz, có trách thì trách ông trời vì sao lại gộp chung người ‘lưu manh mang đậm biến thái’ đến bên một kẻ ‘cứng ngắt đến nghiêm khắc’ làm chi?