Tuyết đầu mùa đã rơi, hạt tuyết trắng xinh đẹp bay lã chã khắp nơi, tất cả mọi người liền vui mừng háo hức, vì mùa xuân sắp cận kề, mọi nhà đều chuẩn bị quần áo mới, lương thực mới để qua lễ, nỗi buồn duy nhất đọng lại trên người của những khất cái phơi sương nằm gió.
Tố Tố cũng là một trong số những khất cái khốn khổ, nằm dưới chân cầu, từng đợt gió bắc kéo về, thổi đến bên người Tố Tố, làm cô không khỏi run rẩy, ôm lấy hai cánh tay chính mình, môi mím thật chặt, cuộn người nằm sát mép tường, nhưng vẫn không sao tránh được cái lạnh buốt.
“A, tuyết rơi” tiểu nữ hài vui mừng la lớn, hướng đến thiếu niên trong lương đình báo cáo.
Thiếu niên trong lương đình lắc nhẹ đầu, mau chóng mở miệng thúc giục “Mau vào đây, kẻo cảm lạnh”
“Không, Tuyết nhi muốn chơi trò đắp người tuyết” Nhâm Hiểu Tuyết – nhị tiểu thơ của Phi Long Tiêu Cục bướng bỉnh từ chối hảo ý của thiếu niên.
Thiếu niên dở khóc dở cười “Mới chỉ có vài hạt tuyết rơi, mà đòi đắp tuyết”
“Gì chứ, vậy Tuyết nhi sẽ chờ đến tuyết dày đặc rồi hẳn đắp” Nhâm Hiểu Tuyết dậm đôi chân nho nhỏ, mếu máo môi.
“Vậy thì phải rất lâu, mau vào đây, uống hớp trà nóng” thiếu niên không còn nhẫn nại, đích thân rời đi lương đình, cởi ra áo choàng ấm áp của mình đấp lên người của Nhâm Hiểu Tuyết.
“Không cần, Tuyết nhi tự có áo choàng, Phong ca ca, người hãy tự khoác đi, kẻo cảm lạnh a” lúm đồng tiền nho nhỏ ẩn ẩn hiện hiện, Nhâm Hiểu Tuyết dù còn nhỏ, nhưng nét đẹp sớm đã nở rộ.
“Được” thiếu niên – Lam Phi Phong gật đầu, chiều ý Nhâm Hiểu Tuyết, sau đó nắm tay Nhâm Hiểu Tuyết, cả hai cùng đi vào lương đình.
Lúc này Nhâm Hiểu Tuyết trề môi, Lam Phi Phong thấy được, liền quan tâm hỏi “Tuyết nhi, muội buồn” hắn không thích nhìn mặt này của nàng chút nào cả.
“Muội thật nhớ cánh gà của Bát Đạt lâu nha” Nhâm Hiểu Tuyết cụp mi, lộ ra bộ dáng đáng thương hề hề.
“Được, để huynh đi mua” Lam Phi Phong không chút nghĩ ngợi.
“Ấy, đừng, bên ngoài tuyết rơi, để Tuyết nhi sai hạ nhân đi mua được rồi” cầm tay Lam Phi Phong, Nhâm Hiểu Tuyết lộ ra lo lắng, thời tiết như vậy, người bình thường đã sớm đóng cửa, hưởng lấy trong lò sưởi ấm áp, đâu ai xung phong đội gió đập tuyết mà còn làm mặt vui vẻ nữa đâu?
Đáng tiếc, Lam Phi Phong lại chẳng phải là người bình thường, xoa xoa đầu Nhâm Hiểu Tuyết một cách yêu thương, “Không được, để hạ nhân đi đâu còn ý nghĩa, muội quên huynh là người học võ sau, có nội công hộ thể, đâu dễ gì cảm mạo, Tuyết nhi ngoan, huynh đi một chút, liền quay về” theo sau là nụ cười ôn hòa đến say lòng người.
“Được” nghe vậy, Nhâm Hiểu Tuyết không còn lo âu, gật đầu, đáng yêu mà đáp ứng.
Lam Phi Phong cười nhẹ, lưu luyến rời đi Phi Long Tiêu Cục, hướng thẳng đến Bát Đạt Lâu.
Trên tay cầm lấy hai cánh gà nướng ở Bát Đạt Lâu, tâm tình vui vẻ, Lam Phi Phong tiêu sái bước đi trên con đường rãi đầy bông tuyết trắng.
Đột nhiên hắn để ý đến lũ hài tử nghịch ngợm bao vây cái gì đó, nữ hài thì vỗ tay hoan hô, còn nam hài thì làm hai động tác đó là từ hồ bao móc ra đá, rồi ném về phía bên kia.
“Lêu, lêu, đồ bẩn thỉu, chết đi, ha ha” các tiểu nam hài đồng loạt vung tay ném đá, cùng nhau lên tiếng trêu ghẹo.
“Đáng đời, ha ha ha”
“Hoan hô, chọi tiếp đi, đại ca thực oai nha” tiểu nữ hài vỗ vỗ tay hoan hô không ngớt.
Nhìn đến cảnh này thì trong lòng Lam Phi Phong nỗi lên trận hỏa diễm, còn nhỏ mà hành vi ác độc như vậy, khi lớn thì không biết họ sẽ như thế nào, không nghĩ nữa, hắn tiến lên ngăn cản “Cút”
“A” vừa nhìn đến Lam Phi Phong sát khí đằng đằng thì lũ tiểu hài tử sợ đến nháo thành đoàn, liền rất nhanh chạy thoát đi.
Tố Tố tưởng dùng cách ngủ để chống lại tình trạng đói khát của mình, nào ngờ trời cũng không thương hại cô, liền cho tuyết rớt xuống, làm bụng cô càng đánh trống dữ dội.
Cô sợ mình không ăn chút gì lót dạ, sẽ rất nhanh xếp hàng ở dưới cửu tuyền, làm ma đói.
Nên vội vàng xách theo bụng rỗng của mình đi kiếm thức ăn, nào ngờ gặp được lũ tiểu tử con nhà quan lại, chúng luôn ỷ vào gia thế của mình mà ức hiếp các khuất cái khác, cô sớm biết đến mặt họ.
Họ vây quanh cô, cô không thể chống cự, càng không thể phản kháng, vì sợ đắc tội với họ, sẽ bị đánh năm mươi hèo, mà cái này thì không sao, năm mươi hèo so với những chiêu độc ác của Mai Ngạo Linh đó chỉ là giọt nước trong biển, vì vậy cô sợ nhất chính là đánh động tới Mai Ngạo Linh thôi.
Nên mặc cho họ phát tiết, khi họ chán sẽ bỏ đi, không nghĩ tới họ còn nhỏ mà sức lực rất mạnh, làm hại tới vết thương vốn dĩ sắp lành hẳn thì lại rỉ ra máu tiếp.
Xua hết đi lũ tiểu tử phá phách, Lam Phi Phong mới thấy được bên trong có một tiểu khất nhi ngồi chòm hỗm, tay khoác lấy đầu gối, mặt úp xuống, tùy ý lũ tiểu tử kia ném đá thì không khỏi thấp rủa, ngu xuẩn, vì sao không phản kháng?
“Không sao chứ?” một giọng thiếu niên non nớt trầm thấp từ đỉnh đi xuống, Tố Tố bất lực, từ từ ngẩng đầu lên, ánh vào mắt cô là khuôn mặt khôi ngô của một thiếu niên trạc mười bảy tuổi, hắn có đôi mắt đen hẹp dài tràn đầy hào khí, vận bộ y phục tuyết trắng, áo choàng nâu phấp phơi trong gió, làm cho cô liên tưởng đến những đại hiệp trong truyện kiếp hiệp.
Trong lúc cô quan sát Lam Phi Phong, Lam Phi Phong cũng thật cẩn thận đánh giá tiểu khất nhi trước mắt, đầu tóc như ổ quạ, mặt mũi lấm lem, nhơ nhuốc, không nhìn thấy dung mạo, song, chỉ nhìn rõ mỗi đôi mắt.
Rồi nhìn đến bả vai run run của tiểu khất nhi thì Lam Phi Phong hơi hơi cau mày, rất mau cởi áo choàng của mình xuống, đắp lên người Tố Tố, dẫu sao Tuyết nhi cũng không cần, coi như bố thí, làm việc thiện vậy.
Cảm nhận được ấm áp của thiếu niên truyền sang mình, một mùi thơm của lá trà long tỉnh xộc vào mũi, làm cho lòng cô cũng ấm theo, gương đôi mắt to tròn nhìn đến bóng dáng thiếu niên sắp sửa ra đi thì cô không ngừng tiếc nuối
Đột nhiên hắn đứng lại, sau đó quay đầu nhìn đến tiểu khuất nhi dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn, thì lòng hắn lại dâng lên cảm giác thương hại, không đành lòng bỏ đi, hắn ngồi chòm hõm xuống trước mặt tiểu khuất nhi “Ngươi hẳn đã đói đi”
Sau đó không rãnh nghĩ ngợi, liền đưa túi gà của Bát Đạt Lâu hướng đến cho tiểu khuất nhi “Đây, ăn đi”
Nhìn chăm chăm vào túi giấy, rồi lại nâng mắt lên nhìn thiếu niên, một dòng nước ấm rót vào lòng cô “Đa…tạ…”
“Đây là chút bạc, hãy cầm đi, nó sẽ giúp ít ngươi rất nhiều” mặc dù thương xót, nhưng nghĩ đến Tuyết nhi ngây ngốc chờ mình ở lương đình thì hắn gấp ráp tới độ lập tức chạy nhanh mà đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, hắn chính là người thứ hai tốt với cô.
Nếu mai này, cô sống sót, cô sẽ mãi không quên ơn người này, đại ân nhân!
Tuyết vẫn rơi, càng ngày càng dày, mái ngói tức thì được khoác lên một lớp áo màu trắng.
Ở lương đình, Nhâm Hiểu Tuyết luôn ngóng trông bóng dáng Lam Phi Phong trở lại.
Vừa đúng lúc Lam Phi Phong trở về, Nhâm Hiểu Tuyết hốt hoảng “Trời ạ, tuyết lớn như vậy, sao huynh không khoác áo choàng vào?” rồi sợt nhớ, “Mà áo choàng của huynh đâu?”
“Đã cho người khác” nếu biết Nhâm Hiểu Tuyết lo lắng cho mình như vậy, cho dù đưa đi bao nhiêu cái áo choàng cũng đáng giá.
Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, trong lương đình, còn lại tiếng cười lánh lót của nữ hài, cùng giọng thanh sảng của thiếu niên.