Tiêu Chiến lại gần Vương Nhất Bác và dìu cậu dậy.
Người cậu nhóc này nồng nặc mùi rượu không biết là đã uống nhiều đến mức nào nữa.
Cứ để cậu lại ở đây thì không ổn xem ra đêm nay phải chăm sóc tên say rượu này rồi.
Haizz, đúng là làm khổ anh mà!Anh lay lay người cậu "Này, Vương Nhất Bác,nhà cậu ở đâu để tôi đưa cậu về?""Về cái gì mà về chứ, uống, uống tiếp! Mấy người muốn về tự đi mà về.
Ể Tiêu Chiến, sao anh lại ở đây? Đã đến rồi thì uống cùng tôi vài ly nào~""Nào về nhà thôi, cậu say quá rồi, không thể uống tiếp được nữa"Vương Nhất Bác nói lớn "Hahaha tôi như thế này mà anh kêu tôi say rồi sao, tôi vẫn còn tỉnh táo lắm đấy.
Để tôi cho anh xem nè haha""Để tôi cho anh xem tôi lái motor như thế nào nha~ Hửm, xe motor đây rồi, grừm...grừm đi thôi! Vù vù! Gió mát quá đi, đề tôi chở anh đi dạo hết thành phố Thượng Hải này nha""Đó là cái xe rác mà" Tiêu Chiến bên cạnh bất lực nói."Đó là xe rác sao? Vậy không đi nữa, tôi chạy bộ cho anh xem nha, tôi chạy siêu nhanh luôn""Rầm" Lát sau Vương Nhất Bác đâm đầu vào cột điện.Thật không ngờ cậu nhóc này khi say lại ....đến mức như thế này.
Không thể tiếp tục ở lại đây làm trò cười cho thiên hạ nữa.Tiêu Chiến vội đỡ lấy Vương Nhất Bác, dìu cậu đi về phía xe của mình.Chẳng biết nhà Vương Nhất Bác ở đâu thôi đành để cậu ta tá túc ở nhà mình một đêm vậy.
Tiêu Chiến thầm nghĩ.Về đến nhà, anh đưa bật hết đèn điện trong nhà lên, đưa người đang say rượu vào phòng khách nằm nghỉ ở sofa.Vương Nhất Bác nửa mê, nửa tỉnh nói "Tôi muốn uống nữa.
Phục vụ, rót cho tôi ly rượu!"Xem ra cậu nhóc say đến mức không còn tỉnh táo nữa rồi."Lúc khác cho cậu uống tiếp, giờ nghỉ ngơi đi""Tôi vẫn còn uống được nữa mà"Ọe...ọe...không ít thức ăn rồi lẫn các thứ khác bị cậu nôn ra ngoài.Chất lỏng nhầy nhụa nhìn rất ghê.Tiêu Chiến đứng bên cạnh không kịp né,người anh hứng trọn "món quà đặc biệt" của cậu nhóc này."Chết tiệt! Đúng là xui xẻo mà!" Tiêu Chiến thầm chửi rủa số phận xui xẻo của mình..