“Mẹ ơi, Tiểu Vũ chưa hề tắt thở, sao mẹ cũng nói như vậy chứ?” Người phụ nữ trẻ ngồi bên giường, che chở cho con gái, hai mắt ươn ướt và hơi sưng đỏ, có vẻ như đã khóc hồi lâu.
Tư Vũ khẽ nhăn mũi khó chịu khi bị hơi thở của người phụ nữ này vây quanh.
Cô đã phiêu bạt hàng trăm năm.
Hàng trăm năm trước, cô đã tu hành không biết bao nhiêu năm, còn gia đình này đã từng trông giữ vùng đất linh thiêng.
Cô nâng cổ tay mảnh dẻ lên liếc nhìn thì thấy trên mu bàn tay vẫn còn vết xước.
Hôm nay, cô đã bị đánh ở trường học, sau đó được đưa về nhà trong tình trạng hôn mê bất tỉnh.
Tư Vũ trượt xuống giường, con mèo đen cũng lặng yên nhảy xuống giường, theo sau cô.
“Tư Vũ à, con vẫn chưa thể xuống giường được đâu, bác sĩ nói là…”
“Mau bắt lấy thứ bẩn thỉu kia đi.” Bà già lập tức chỉ vào con mèo đen và hét lên.
Cậu thiếu niên lật đật cầm thòng lọng tới.
Một bàn tay mảnh khảnh tái nhợt bất thình lình tóm lấy cổ tay cậu ta vặn nhẹ một cái.
“Ối đau, đau, đau! Bà ơi!”
“Mày làm gì thế hả? Còn không mau buông Hâm Hâm ra.” Bà già vốn trọng nam khinh nữ, thấy vậy liền tức tối cầm chiếc kìm dựng bên tường, giơ về phía Tư Vũ.
“Đừng động vào nó!” Giọng nói của Tư Vũ khàn khàn, cô vừa mới tỉnh lại nên có cảm giác không thoải mái giống như một kẻ yếu ớt vô tích sự, vì thế có phần nóng nảy.
Những ngón tay nhợt nhạt vừa vung lên, con mèo bèn kêu một tiếng, lao vào màn mưa giữa đêm đen mịt mùng, rồi nhanh chóng biến mất ở phía xa như một làn khói.
Con mèo đã bỏ chạy, tiếng ồn ào trong nhà cũng dừng lại, bên ngoài chợt có tiếng bước chân.
Phó Trác, người chủ gia đình đã trở về, đi cùng ông còn có anh trai của mẹ Tư Vũ.
“Có chuyện gì mà ầm ĩ thế?”
Bà Phó vẫn đang giơ chiếc kìm về phía Tư Vũ.
Phó Trác thấy thế liền sầm mặt.
Cậu thiếu niên nhanh nhảu đi đến mách lẻo: “Ông ơi, Tư Vũ đánh cháu, bà nội chỉ xả giận cho cháu mà thôi.”
Ánh mắt Phó Trác trở nên lạnh lùng: “Tiểu Vũ vừa mới tỉnh lại, lấy đâu ra sức mà đánh cháu? Tiểu Vũ à, sao cháu đã xuống giường rồi? Mau trở về giường nằm đi.”
“Các người cứ nuông chiều con bé đi.
Hâm Hâm, bà cháu mình lên lầu đi ngủ thôi.” Bà Phó vứt chiếc kìm xuống đất, dắt cậu thiếu niên đi ra ngoài.
Cậu ta không quên chào người đàn ông vừa bước vào cửa: “Bố!”
Người phụ nữ trẻ nhìn Phó Trác với đôi mắt đỏ hoe.
“Tiểu Vũ tỉnh lại khi nào? Đã gọi bác sĩ đến khám cho con bé chưa?”
“Đã khám rồi ạ, bác sĩ vừa rời đi thì Tiểu Vũ tỉnh lại.”
“Bây giờ cháu cảm thấy thế nào hả Tiểu Vũ?” Phó Trác nhìn Tư Vũ vẫn luôn im lặng nãy giờ.
Cô nhìn thẳng vào ông với ánh mắt lạnh băng và có phần đáng sợ.
Phó Trác thấy cháu ngoại của mình hơi kỳ lạ, trong lòng tự hỏi không biết có phải đã xảy ra vấn đề gì không.
Nhà họ Phó bọn họ đã canh giữ vùng đất linh thiêng ở quê nhà nhiều thế hệ.
Lần này, cháu gái của ông gặp nguy hiểm, là ông ngoại, ông đã quýnh quáng trở về quê ngay trong đêm, để cầu xin tổ tiên cứu cháu gái của mình.
“Không sao.”
Tư Vũ không nhìn ông nữa mà ngồi trở lại trên giường một cách ngay ngắn.
Mẹ cô là Phó Nguyên Ngọc nhìn về phía Phó Trác với ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ: “Bố!”
“Bố thấy Tiểu Vũ không có việc gì đâu.
Về phòng đi ngủ thôi, sáng mai đưa con bé đến bệnh viện huyện kiểm tra một chút.”
Ông cẩn thận quan sát Tư Vũ một lúc, rồi giục con gái mình về phòng đi ngủ.
Phó Nguyên Ngọc dỗ dành Tư Vũ nằm xuống, nán lại một hồi rồi mới ra khỏi phòng.