“Sao cũng được.” Ninh Thiên vẫn tỏ ra thờ ơ.
“Em....."
Đây là lần đầu tiên Vương Xuyên gặp một tân sinh viên gai góc như vậy, tức giận đến mặt đỏ bừng, cổ cứng đờ.
Đúng lúc này, Ôn Nguyệt và Mã Hồng trở lại.
Vương Xuyên và Lưu Uy lo lắng toát mồ hôi, hận không thể đứng sang một bên đỡ Ninh Thiên dậy.
“Thăng nhóc này dám chống lại thầy giáo phụ đạo và trưởng khoa, quả thật chán sống” Lý Huyền Minh vui mừng khôn xiết.
“Cậu ta thật sự không muốn tốt nghiệp sao?” Trương Tân Hiên cau mày. “Ninh Thiên!”
Lúc này, giọng nói uy nghiêm của Ôn Nguyệt truyền đến, mọi người đều trở nên căng thẳng.
“Đã gần trưa rồi, tôi mời cậu một bữa.”
Giọng Ôn Nguyệt rất hoà ái.
Một dấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu những người đang xem. Cựu hiệu trưởng mời tân sinh viên đi ăn, họ có nghe nhầm không? _
“Này, ông nội tôi đang gọi cậu đấy!
Ôn Thanh Lam không hài lòng đi tới trước mặt Ninh Thiên, nhưng lại nhanh chóng nhìn về phía Tô Vãn Vấn.
"Thật là một cô gái xinh đẹp, cô ấy là bạn gái của anh chàng này à? ' Trong lòng cô thầm nghĩ.
Tô Vấn Vấn cũng nhanh chóng đẩy cánh tay Ninh Thiên. Ninh Thiên lười biếng nói: “Ăn gì vậy, ông già Ôn?”
Lưu Uy và Vương Xuyên suýt chút nữa ngã xuống đất!
Các sinh viên đều há hốc mồm, cho răng mình nghe nhầm! Ninh Thiên gọi lão hiệu trưởng là ông già?
Điên à??
Đúng lúc Ôn Thanh Lam sắp bộc phát, Ôn Nguyệt xua tay nói: “Cá chẽm hấp ở căng tin số ba không tệ, chúng ta ăn món này đi.”
“Đi”
Ninh Thiên cuối cùng cũng đứng dậy, theo Ôn Nguyệt cùng cháu gái rời đi.
Mã Hồng thấy vậy cũng nói: “Chủ nhiệm Lưu, trong cục còn có việc phải làm, tôi không ở lại nữa.”
Lưu Uy và Vương Xuyên vội vàng tiễn họ đi, chỉ để lại một đám sinh viên ngơ ngác.
Họ không hiểu, Ninh Thiên lại xem thường cựu hiệu trưởng như thế mà ông vẫn mời anh đi ăn trưa?
“Cựu hiệu trưởng quả là một người dễ tính!” Trong lòng Lý Huyền Minh chấn động.
Anh ta lập tức nghĩ đến chuyện gần đây khiến mình phiền não, anh ta nghĩ mình có thể nhờ cựu hiệu trưởng giúp đỡ.
Căn tin số ba.
Ôn Nguyệt và Ninh Thiên ngồi xuống, Ôn Thanh Lam phụ trách lấy đồ ăn. “Cá chẽm rất tươi nha.”
“Chẹp, chẹp..."
Ninh Thiên vừa ăn vừa nói, trong lòng không khỏi hoài niệm món cá thơm ngon hơn ở Tiểu Nam Thiên Giới. Google t𝗿a𝓃g 𝓃àу, đọc 𝓃gaу khô𝓃g q𝐮ả𝓃g cáo ﹢ T𝗿U𝑚T𝗿𝐮уệ𝓃.v𝓃 ﹢
Bây giờ ngoài việc ăn uống ra, thực sự không có nhiều thứ có thể khơi dậy sự hứng thú của anh.
Ôn Nguyệt mỉm cười, cũng không vội động đũa.
“Anh bạn trẻ, thực lực ngoại kình của cậu rất tốt, thể lực của cậu có thể khiến quán quân Olympic tình nguyện cúi đầu bái phục. Tại sao cậu lại muốn tham gia đại hội thể dục thể thao của trường?” Ông hỏi.
“Còn có thể vì cái gì, khoe khoang thôi!” Ôn Thanh Lam tức giận nói.
Ninh Thiên không để ý tới cô, đáp: “Tôi cũng không muốn tham gia, nhưng lớp trưởng và giáo viên phụ đạo quá phiền.”
“Thì ra là thế”
Ôn Nguyệt cười khổ nói: “Chiều nay tôi sẽ nói chuyện với trưởng khoa của cậu, †ình huống của cậu tương đối đặc thù.”
“Thật sao? Vậy thì cảm ơn ông Ôn”
Ninh Thiên cũng mỉm cười, sau đó dùng đũa chỉ vào con cá chẽm trên đĩa của Ôn Nguyệt: “Ông có ăn món này không?”
“Hả?”
Ôn Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó đẩy đĩa cá cho Ninh Thiên: “Cậu ăn đi, tôi không đói, hôm nay chủ yếu muốn nói chuyện với cậu thôi.”