Lão Tổ Tu Chân Ở Đại Học

“Em gái lễ tân đúng là đã giúp mình đại ân, đợi lát nữa ăn xong mình nhất định phải cho cô ấy tiền boa, ha ha!”

Trần Chí Hào trong lòng mừng thầm, ngoài miệng lại nói: “Dì Kiều, hay là chúng ta ngồi chung một bàn đi, dù sao chúng cháu chỉ có bốn người, cũng ngồi không đủ.”

“Cái này..."

Kiều Tĩnh đánh giá Trần Chí Hào và ba người bạn giàu có của hắn một cái, bà có chút do dự nhìn về phía Hứa Thư Nhan.

“Cô ấy chính là hoa khôi của trường Nhất Trung, Hứa Thư Nhan sao?”

“Cái gì mà trường Nhất Trung của thành phố, bây giờ người ta là hoa khôi của trường Thanh Đại, tin tức của cậu không được rồi lão Dương.”

“Trách không được Chí Hào thường xuyên nhắc ở bên tai chúng ta, cái này cũng quá xinh đẹp rồi, nữ thần...”

Ba phú nhị đại, một nam hai nữ, ánh mắt không rời khỏi Hứa Thư Nhan.

Nhất là nữ sinh kia, buổi sáng trang điểm ba tiếng, nhưng mặt mộc của Hứa Thư Nhan có thể giết chết cô ta.

“Cái này...” Hứa Thư Nhan cũng rất do dự. Cô chắc chắn là không muốn ngồi cùng bàn ăn với Trần Chí Hào.

Nhưng cô đã tâm tâm niệm niệm đào nguyên “Cá Tây Hồ dấm” và “Tôm bóc. vỏ Long Tỉnh” rất lâu rồi.

Lúc này, cô nhìn Ninh Thiên một cái, nghĩ thầm không phải Ninh Thiên có cừu oán với Trần Chí Hào sao? Sao không mượn cơ hội này, khiến anh xấu mặt, để anh trào phúng cô nấu ăn khó ăn!

Sau khi hạ quyết tâm, Hứa Thư Nhan ngẩng đầu lên, cười nói với Kiều Tĩnh: “Mẹ à, sắp trưa rồi, chúng ta ăn ở đây đi! Con muốn ăn cá dấm của nhà bọn họ, Tiểu Đường mẹ cảm thấy thế nào?”

Khương Đường lập tức trả lời: “Tớ muốn ăn măng hầm!”

“Vậy được rồi.”

Kiều Tĩnh gật đầu, liền đi vào phòng bao.

Bà cũng không có nói lời gây phiền toái, dù sao bản thân cũng tốn mấy vạn mới đặt được bàn ăn này.

Lần xếp hàng tiếp theo không biết phải xếp hàng tới khi nào. “Phù...” Người quản lý trung niên cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Xong rồi!”

Trần Chí Hào ở phía sau siết chặt năm tay, lại len lén nói với ba người bạn xấu của mình: “Vưu Na, Tiểu Tinh, Lương Bình, thằng nhóc đi theo Hứa Thư Nhan kia mấy cậu có thấy không?”

Ba phú nhị đại đều gật đầu: “Làm sao vậy?”

“Đợi lát nữa đi vào mấy cậu nghe tớ chỉ huy, liều mạng giẫm nó cho tớ, ông đây hôm nay muốn anh ta phải mất mặt ném đến nhà bà ngoại!” Trần Chí Hào. hung tợn nói.

Ba phú nhị đại tỏ vẻ không có bất cứ vấn đề gì.

Đạp người, đả kích người gì gì đó, đối với bọn họ mà nói là chuyện bình thường như cơm bữa.

Đi vào phòng Mẫu Đơn.

Một cái bàn lớn đủ hai mươi người ngồi xuống bày ở bên trong, bên cạnh còn kết hợp ghế sô pha, bàn trà, phòng hút thuốc cùng với hai cái nhà vệ sinh.

“Phục vụ, mang thực đơn tới đây!” Vừa ngồi xuống, Trần Chí Hào liền thét to. Hai nữ phục vụ dáng người không tồi, vội vàng tiến lên.

Trần Chí Hào nhận lấy thực đơn, cười đưa cho Kiều Tĩnh: “Dì Kiều, dì là trưởng bối, dì gọi trước đì.”

“Chí Hào, cậu quá khách khí rồi.”

Kiều Tĩnh cười cười, nghĩ thầm thằng nhóc nhà họ Trần này còn rất lễ phép. “Dì Kiều, dì gọi gì cũng được, bữa này cháu mời.” Trần Chí Hào vỗ ngực. “Không không, sao có thể không biết xấu hổ...” Kiều Tĩnh muốn từ chối.

“Sau này đều là người một nhà, dì chính là mẹ của cháu, có gì mà xấu hổ chứi"

Trần Chí Hào cười thầm trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Không sao, dì Kiều, dì thoải mái một chút...”

Vừa dứt lời, giọng nói của Ninh Thiên truyền tới: “Phục vụ, đem mấy món trên thực đơn lên hết một lần đi.”

Phụt! Hứa Thư Nhan và Khương Đường đang súc miệng, suýt nữa là phun ral “Anh có bệnh à?”

Trần Chí Hào trừng mắt nhìn Ninh Thiên: “Gọi nhiều đồ ăn như vậy. ăn hết được không?”

“Yên tâm, ăn được.” Ninh Thiên liếc hắn một cái.

“Trên thực đơn có hơn một trăm món ăn, anh đều ăn hết được? Anh cầm tinh con heo sao?”

Nữ sinh trong mấy phú nhị đại, rất ghét bỏ liếc mắt nhìn Ninh Thiên một cái. Cô ta tên là Lâm Vưu Na, tướng mạo cùng lắm là năm phần, trang điểm cũng không quá sáu phần, mặc Gucci đầy người, túi xách cũng là Hermes số lượng có hạn.

“Đồ nhà quê, chưa ăn cơm sao?”

“Người ta bảo Kiều tổng thoải mái một chút, chứ có nói với anh sao? Cười chết mất.”

Hai phú nhị đại khác tên là Dương Tiểu Tinh và Diệp Lương Bình, cũng bắt đầu châm chọc Ninh Thiên.

Ninh Thiên cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn bốn người bọn họ.

Nếu tuỳ ý bị mấy người quần là áo lượt*này châm ngòi cảm xúc, thì hai ngàn năm đạo hạnh của anh, cũng tu vào trong bụng chó rồi.

“Tiểu Thiên là con nuôi của tôi!”

Lúc này, Kiều Tĩnh đột nhiên lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo: “Mấy người nói chuyện cẩn thận một chút.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui