“Đây là Trang viên Cửu Khê, một trong mười biệt thự hàng đầu ở Thanh Châu, nghe nói nó có giá hàng trăm triệu, chậc chậc...”
Tài xế taxi lộ ra vẻ mặt ghen tị. Ninh Thiên thì lại xem thường, sải bước đi về phía cổng.
Chỉ là một trang viên thế tục nhỏ, không thể so sánh với sơn môn Thuần Dương Vô Cực Cung của họ.
Đã có một quản gia trung niên đợi sẵn ngoài cửa.
Biết Ninh Thiên là khách lão gia mời đến chiêu đãi ngày hôm nay, quản gia không khỏi ngạc nhiên.
Trang viên Cửu Khê có diện tích cực kỳ lớn, sau khi đi bộ hết đường lớn dài ở trung tâm, họ bước vào một toà nhà sáu tầng lớn được trang trí kết hợp giữa Đông và Tây, đầy sáng tạo và trông giống như tác phẩm của một nhà thiết kế nổi tiếng.
“Cậu đến Ôn Thanh Lam từ trong phòng khách đi tới, liếc nhìn Ninh Thiên từ trên xuống dưới, nghĩ thầm người này cứ tay không mà đến như vậy sao? Cũng không mang theo bất cứ thứ gì? Ngay cả để lịch sự một chút cũng được mà.
“Ừm”
Ninh Thiên nhìn người đàn chị này, chỉ gật đầu, cũng không nhìn thẳng vào cô, “Ông Ôn đâu?”
Ôn Thanh Lam đè nén sự bất mãn trong lòng, quay đầu đi lên lầu hai, “Hừ, đi theo tôi!”
Ninh Thiên đi theo, để lại quản gia và vài người hầu sững sờ. “Tôi không nghe nhầm chứ, người vừa rồi gọi lão gia là... Ông Ôn?”
Lúc này, một nhân viên bảo vệ đột nhiên chạy vào: “Quản gia Tôn, lại có người đến! Là giám sát của Hiệp hội võ thuật!”
“Gái gì?”
Quản gia họ Tôn thầm sửng sốt, “Hôm nay lão gia cũng mời đội giám sát của Hiệp hội võ thuật đến? Sao ông ấy không nói với tôi?”
Nhân viên bảo vệ nói: “Không phải, quản gia Tôn, đội trưởng giám sát họ Hoắc nói đến tìm một người tên là Ninh Thiên!”
Vẻ mặt quản gia Tôn hơi giật mình, “Ninh Thiên?!”
Tầng hai.
Trong phòng ăn kiểu Trung Quốc.
Ôn Nguyệt mời Ninh Thiên ngồi xuống, đối diện với một bàn đầy sơn hào hải vị: “Anh bạn trẻ, tôi không biết cậu thích ăn gì nên tự chuẩn bị tám món, cậu cảm thấy thế nào.”
“Cũng tạm được.”
Ninh Thiên thoải mái ngồi xuống, dùng đũa gắp một miếng bào ngư rồi cho. vào miệng nhai.
Ôn Nguyệt không ngờ Ninh Thiên lại thoải mái như vậy, xấu hổ cười.
Ôn Thanh Lam không hài lòng, lẩm bẩm: “Thật đúng là không xem mình là người ngoài!"
“Ừm, hương vị cũng không tệ.”.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Ninh Thiên túm lấy chân vịt bát bảo rồi gặm nó.
Ôn Nguyệt mỉm cười ngồi xuống: “Hợp khẩu vị của anh bạn trẻ là tốt rồi."
“Hừ, tối qua ông nội tôi vận dụng quan hệ mời hơn mười đầu bếp của các khách sạn lớn ở Thanh Châu, bỏ ra hàng trăm ngàn, đồ ăn được làm ra có thể
không ngon được sao?” Ôn Thanh Lam khịt mũi lạnh lùng.
Tướng ăn của cô đẹp hơn Ninh Thiên rất nhiều, dùng đũa lấy một chén phỉ thúy đậu hà lan, nhai kỹ nuốt chậm.
Nhưng Ninh Thiên dường như không để nỗ lực của Ôn Nguyệt mà chỉ vùi mình vào ăn uống, khiến Ôn Thanh Lam vô cùng tức giận.
Ôn Nguyệt câu được câu không trò chuyện với Ninh Thiên, cố gắng tìm hiểu bối cảnh của anh.
Kỳ thật bữa ăn hôm nay chỉ là để tăng cường mối quan hệ mà thôi. Ôn Nguyệt cảm thấy Ninh Thiên là một người tiềm năng.
Nhưng sau một lúc, cánh cửa phòng ăn bị đẩy ra, vài nhân viên bảo vệ cũng không thể ngăn cản kẻ đột nhập.
“Tiểu Chu, làm sao vậy?”
Ôn Nguyệt không vui đứng dậy, nhưng khi nhìn thấy ba người mặc đồng phục của Hiệp hội võ thuật, lông mày ông lập tức nhíu lại.
“Lão gia, họ... Họ đang tìm....” Quản gia bước lên phía trước, liếc nhìn Ninh Thiên.
Ôn Nguyệt đại khái đã nhìn ra được, bước ra xa khỏi chỗ Ninh Thiên vẫn đang ăn như gió, bước lên phía trước: “Cậu là... Hoắc Hải Âu?”
“Ông Ôn, xin chào."