Người đàn ông vạm vỡ tên Hoắc Hải Âu chắp hai tay, một luồng khí thế mạnh mẽ phát ra từ cơ thể anh ta, làm cho Ôn Thanh Lam vô cùng sợ hãi.
“Ngoại kình đỉnh phong?”
Ôn lão gia cau mày.
Những năm gần đây, Hiệp hội Võ thuật phát triển thật sự là càng ngày càng tốt, một đội trưởng giám sát nhỏ mà đã đạt được tu vi ngoại kình đỉnh phong.
“Ông Ôn, cậu ta là Ninh Thiên đúng không?”
Sau khi Hoắc Hải Âu chào xong, anh ta chỉ vào Ninh Thiên vẫn đang ăn uống ở bàn rồi nói: “Tôi được lệnh đưa cậu ta trở về điều tra.”
“Không được!”
Ôn Nguyệt lắc đầu kiên quyết: “Ninh Thiên vừa là khách vừa là học trò của tôi, tôi không thể để cậu tùy tiện đưa cậu ấy đi được.”
“Ông Ôn, ông đây là đang muốn làm trái quyết định của chủ tịch Lương sao?”
“Đừng quên, ông là thành viên thường trực của Hiệp hội...”
Hoắc Hải Âu mỉm cười nói, thản nhiên lấy lệnh bắt giữ bằng giấy từ trong túi ra, trên đó có con dấu đỏ tươi của Hiệp hội võ thuật.
Ngay khi Ôn Thanh Lam nhìn thấy lệnh bắt giữ này, cô đã biết mọi chuyện không ổn.
“Tên điên này suốt ngày gây chuyện bên ngoài, lúc đó nói còn không chịu nghe, quả nhiên chọc tới Hiệp hội Võ thuật!”
“Đáng đời!”
Ôn Thanh Lam hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Thiên, thấy anh còn đang ăn, cô thầm cảm thấy buồn bực lắc đầu.
“Giám sát Hoắc ăn cơm chưa, sao cậu không ở lại ăn cơm một chút?”
Lúc này, Ôn Nguyệt cố gắng đổi chủ đề. “Không cần, tôi phải nhanh chóng đưa tên này trở về.”
Hoắc Hải Âu cầm lệnh bắt giữ, nói một cách thờ ơ: “Gần đây Hiệp hội rất bận rộn.
Nói xong, anh ta dẫn người, sải bước đi về phía Ninh Thiên.
Ôn Nguyệt và Ôn Thanh Lam liếc mắt nhìn nhau, Ôn Thanh Lam có thể nhìn ra sự lo lắng trong mắt ông nội, nhưng lệnh bắt đã được đưa ra, họ có thể làm gì?
Ngăn Hiệp hội Võ thuật bắt người?
Đùa cái gì vậy, làm vậy sẽ gây ra chuyện lớn!
“Ăn xong chưa?”
Hoäc Hải Âu đứng bên cạnh Ninh Thiên, anh ta cũng không vội động thủ.
Ninh Thiên liếc qua anh ta nhưng không nhìn vào anh ta.
“Thằng ranh con...”
Một giám sát trẻ tuổi thấy Ninh Thiên phách lối thì chuẩn bị động thủ.
Hoäc Hải Âu ngăn hắn lại, trực tiếp đưa lệnh bắt giữ ra rồi nói: “Ninh Thiên, sinh năm 03, nguyên quán ở huyện Đông Dương, 19 tuổi, hiện đang học tại Khoa Y học lâm sàng của Đại học Thanh Châu...”
Sau khi nói xong thông tin cơ bản của Ninh Thiên, Hoắc Hải Âu lại đưa lệnh bắt tới, “Tôi là Hoäc Hải Âu, đội trưởng đội giám sát nhóm hai của Hiệp hội Võ thuật cổ đại Chi nhánh Thanh Châu, bây giờ tôi sế bắt và thẩm vấn cậu theo luật!”
Anh ta vừa nói xong, Ninh Thiên cuối cùng cũng ngừng ăn, duõi thẳng thắt lưng, tóm lấy lệnh bắt giữ rồi lau miệng.
“Cậu!?” Hoắc Hải Âu trừng to mắt.
Hai tên giám sát của Hiệp hội võ thuật phía sau anh ta, ông nội và cháu gái nhà họ Ôn đều sửng sốt!
Xoet! Xoet! Xoet!
Sau khi lau miệng xong, Ninh Thiên lại xé nát lệnh bắt giữ, giơ lên trước mặt Hoắc Hải Âu, “Đối với tôi, đây là một tờ giấy vụn.”
Ôn Thanh Lam không thèm chú ý hình tượng mà há to miệng.
Tên này điên rồi sao?
Ngay cả lệnh bắt của Hiệp hội Võ thuật mà cũng dám xé!
“Cậu thật to gan!”
Hoắc Hải Âu tức giận đập bàn.
“Răng rắc”! Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ bàn ăn bằng gỗ lim ầm ầm nổ tung!
Đồ ăn trên bàn rơi loảng choảng xuống đất, nước súp văng khắp nơi, cảnh tượng hỗn độn.
Sắc mặt Ninh Thiên lập tức tối sầm lại...
“Ông đây đã làm trong đội giám sát năm năm mà chưa từng gặp võ giả nào phách lối như cậu!”
Hoắc Hải Âu vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, hét lớn: “Tiểu Ngô, Tiểu Lý, bắt cậu ta cho tôi!”